Bữa Tiệc Bạo Dâm

Chương 2.5: Cha con ᒪσạи ᒪυâи và kẻ trộm khát tình

Vừa nghĩ đến đáng vẻ của mình bị một tên đàn ông xa lạ hϊếp da^ʍ đến bắn ra, rồi lại bị bố bắt được, Gia Lâm không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng tận thâm tâm cậu, lại xuất hiện chút gì đó mơ hồ ---- có phải là.... có phải là bố nhìn thấy cậu bị người khác hϊếp da^ʍ, nên...cứng lên rồi không?

"Hừ! Con trai bố! Sao có thể yểu điệu hệt như đàn bàn vậy, còn để bị đàn ông hϊếp da^ʍ nữa!" Bố nhìn ánh mắt đầy xuân tình của con trai, nhìn sự dâʍ đãиɠ không chút che giấu nào của con trai, ông chỉ hận rèn thép không thành sắt!

Gia Lâm còn cường tráng hơn so với Gia Sâm, mặc dù có hơi yếu đuối, nhưng từ nhỏ yêu thích vận động, nên vẫn luôn nghiêm túc rèn luyện thân thể.

Vẻ ngoài của Gia Lâm có chút giống chị Gia Văn, cũng là sắc đẹp trời ban, dáng người cao ráo, thân thể cũng có chút cơ bắp, tuy nhìn không rõ lắm nhưng cũng khiến cơ thể trở nên săn chắc hơn, giống hệt như một con báo săn mồi ---- nhưng mà ở trong mắt của bố Gia Hào, chẳng khác nào là dáng vẻ yếu ớt cả.

"Con..." Nghe thấy bố mắng, Gia Lâm cắn môi.

Cậu cũng không biết, bản thân mới vừa bị cᏂị©Ꮒ cho bắn ra, cả người đắm chìm trong dư âm của cao trào, biểu cảm của cậu lúc này, chẳng khác nào đang câu dẫn đàn ông!

Bố Gia Hào nhìn con trai không biết xấu hổ của mình, cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nắm lấy người đàn ông xa lạ, lôi vào toilet.

Gia Lâm chỉ nghe thấy tiếng nước chảy vang lên, sau một lúc, cậu dần trở nên thấp thỏm bất an hơn, bố cậu kéo người đàn ông đã bị nước xối ướt đẫm kia, sau đó ông lại ấn người đàn ông lên giường.

"Đến đây! CᏂị©Ꮒ thằng này cho bố!" Bố chỉ về phía cái mông căng tròn của người đàn ông đang nằm trên giường kia, ra lệnh cho con trai.

Gia Lâm liền nuốt nước miếng, cậu muốn nghe lời bố mình, nhưng vừa nãy mới bắn ra, nên dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã mềm xuống, muốn làm cũng khó.

“Chậc! Mau! Để cho hắn bú côn ŧᏂịŧ của con!”

Ba Gia Hào không khách sáo đánh lên mông người đàn ông một cái, khiến người nọ bất giác rên lên.

Người đàn ông kia cũng tự hiểu ---- bản thân hϊếp da^ʍ con trai người ta, là bị bố người ta bắt tại trận, không muốn thành kẻ tàn phế, thì chỉ có thể ngoan ngoãn liếʍ côn ŧᏂịŧ của con trai ông, cầu xin được cᏂị©Ꮒ để bù đắp.

Thấy tên đàn ông xa lạ ngoan ngoãn há miệng bú lấy côn ŧᏂịŧ của con trai, ánh mắt Gia Hạo liền rơi xuống cặp mông căng tròn của hắn.

Con trai một mực chú ý đến ánh mắt của bố, lúc này trái tim không khỏi muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Sau đó, cậu liền thấy bố mình quả thật tách cánh mông người đàn ông ra, nắm lấy côn ŧᏂịŧ...côn ŧᏂịŧ mà bản thân cậu đã ao ước mười tám năm, cắm vào trong cúc huyệt của người đàn ông.

"Ưʍ...a...a a a..." Cúc huyệt của người đàn ông kia vẫn còn trinh, cho đến tận bây giờ chưa bị đàn ông đυ. qua, lần đầu lại bị côn ŧᏂịŧ to dài cắm vào, nếu không phải mới vừa rồi ở trong toilet được bôi trơn, thì chắc chắn bây giờ hắn đã ngất đi vì đau rồi.