Lâm thị thì mang theo Tiểu Miên sang nhà Hàn bá tổ phụ bên cạnh, đương nhiên là đi mời huynh đệ Hàn Đức Lộc giúp làm bàn ăn ,ghế dài, đũa và các loại vật dùng cần thiết hằng ngày khác.
Quang Quang cùng Hiếu Chính lấy rổ đi lên phía sau núi, không vì cái gì khác ngoài hai trái dưa hấu còn nhỏ lần trước.
Đi lại một hai canh giờ mới vượt qua núi, lúc này trên núi chỉ có một ít nho dại, bọn họ hái được đầy hai rổ, cuối cùng tìm tòi rất lâu mới tìm được gốc dưa hấu ương kia.
May mắn hai trái dưa hấu cũng không bị hỏng, đều đã chín rồi, Hiếu Chính liền hái vào rổ, Quang Quang lại chạy đi xung quanh tìm thật lâu nhưng không thu hoạch được gì, mấy cái như sâm linh thảo dược quý hiếm mà tiểu thuyết xuyên việt hay nói tới căn bản cái bóng cũng không thấy.
Cái này khiến Quang Quang hoài nghi nàng có phải cầm nhầm kịch bản hay không, xuyên qua gia đình cực phẩm như thế thì cũng thôi đi, thế nào lại không có cái không gian hệ thống gì, ngay cả hào quang nhân vật chính cũng không có, thật sự là người so với người làm người ta tức chết mất!
Bởi vì hai người tuổi còn nhỏ, dưa hấu lại có chút nặng, hai người đi lên trong núi đường nhỏ liền phi thường phí sức, mất nửa ngày mới về đến nhà.
Đến nhà trời cũng vừa tối, bị Lâm thị quở trách một trận.
Nhưng mà khi cả nhà ăn được quả dưa hấu thần kỳ như vậy, cũng cảm thán không thôi.
Hiếu Diên ăn liên tiếp hai miếng: "Hừm, so với hoa quả ở quán rượu còn ngọt hơn."
Quang Quang liền cười hì hì: "Đó là đương nhiên, bọn muội lần trước đem cái này làm thành mứt quả, vừa vặn bán rất tốt."
Lâm thị nghe xong hai mắt sáng lên "Đúng thế, Quang nhi. Lần trước các con làm cái hồ lô kia không phải bán được không ít tiền sao, chúng ta có thể làm tiếp!"
Quang Quang nói "Làm cũng được ạ, chỉ có điều vất vả lắm mới bán được một chút tiền, bởi vì hiện tại quả dại không còn nhiều, phải vượt qua núi.
Hôm nay chúng con chỉ hái được nho dại, quả dại dâu dại đều ít đi rồi, có thể làm một ít đem lên trấn bán, cũng không biết đại bá nương bên nhà còn làm hay không?
Nếu còn bán thì sẽ không còn chỗ, trừ phi nhị ca không sợ vất vả, nguyện ý đi hết nhà này đến nhà kia trong thôn bán."
Hiếu Diên nghe hai mắt sáng lên "Vất vả cái gì chứ, chỉ cần có thể kiếm tiền. Cái kia lúc nào làm, ngày mai huynh có thể đi bán luôn!"
Quang Quang liền nói với Lâm thị "Nương à, chúng ta đi nói với nhà Nhị bá nương một chút, nhà bác ấy cũng chỉ định bán kiếm tiền tiêu vặt, nếu bác ấy lên trên trấn bán, thì nhà chúng ta sẽ xuống bán ở các nhà trong thôn."
Lúc này trời bắt đầu tối, Lâm thị liền lấy rổ che nửa quả dưa hấu cùng Hiếu Chính và Quang Quang sang nhà bên cạnh tìm Dung thị bàn chuyện bán kẹo hồ lô.
Nói chuyện liền biết là Dung thị quả nhiên cũng có quyết định này, dù sao nhà họ vừa nộp hai mươi lượng tới dịch ngân, trong nhà lúc này chính là giật gấu vá vai.
Dung thị còn bảo Lâm thị đem quả dại hôm nay Quang Quang hái được tới nhà bọn họ, để bọn họ làm giúp.
Bởi vì bếp lò nhà Quang Quang còn chưa khô ráo, muốn sử dụng phải đợi tới ngày mai.
Lâm thị liền cho Hiếu Chính cầm ba mươi văn tiền đến tiệm tạp hóa đầu thôn, mua một cân đường phèn, Dung thị vội vàng cười nói: "Nhà ta vừa mua đường phèn, cứ dùng đi không cần mua."
Lâm thị từ chối " Cái nào ra cái đó, Nhị tẩu tử, sao chúng ta có thể chiếm tiện nghi nhà tẩu được?"
Quang Quang liền nói "Nương, hôm nay con hái được nhiều nho dại không non cũng không già, chúng ta chia một nửa cho Nhị bá nương đi, xem như là trả tiền đường cho nhà bá ấy, hơn nữa chúng ta còn phải dựa vào nhị đường bá làm thăm trúc cho chúng ta nữa!"
Dung thị nghe xong cũng không khách khí, hiện tại việc hái quả dại cũng không tốt, chỗ gần thì không có gì, nho dại nhiều như vậy cũng không phải dễ dàng hái được.
Vừa đi vừa về mất nửa ngày cũng là việc khổ cực, mà nhà mình đưa một chút đường phèn cũng không tính là không làm mà hưởng, cho nên Dung thị cùng Lâm thị đồng ý với nhau.
Nói là làm liền, cũng may nhiều người, bận rộn hơn một canh giờ mới đem kẹo hồ lô làm xong hết, ước định ngày mai Hiếu Mẫn đi trên trấn bán, Hiếu Diên xuống nông thôn qua thôn trang, Lâm thị liền vui mừng mang theo nhi nữ trở về nhà.
Vừa rạng sáng mai Hàn Đức Bình Lâm thị đã thức dậy, hôm nay nhà mình mở lò ngày đầu tiên, phải có diện mạo mới.
Hàn Đức Bình thấy cửa phòng mở liền đi tìm Ông Hàn lấy lương thực chuẩn bị nấu cơm.
Ông Hàn gọi Trần thị mở ngăn tủ ra cho Hàn Đức Bình múc bột, Trần thị ở trong phòng gõ gõ đập đập "Một lúc hai túi bột, đều cho bọn hắn thì chúng ta ăn cái gì? Ai xay cho chúng ta? Muốn bột mì thì tự bản thân xay đi."
Ông Hàn thấy Trần thị làm ầm ĩ cũng là vô pháp, chỉ có thể bảo với Hàn Đức Bình "Con đi tìm cái túi gọi lão tam đến một thể, cha cho con cân bắp ngô cùng hạt đậu."
Hàn Đức Bình không còn cách nào bèn trở về nói với Lâm thị, Lâm thị bực mình, hôm qua hùng hổ nói tốt lắm một tháng cho năm mươi cân bột ngô, kết quả hôm nay biến thành bắp ngô, bọn họ buổi sáng không có bột để nấu, muốn ăn còn phải tự mình đi xay bột mì mới được.
"Cha, người xin ông nội nhiều đậu xanh một chút xem sao." Quang Quang ở trong nhà trên giường nghe tới động tĩnh liền hướng ra bên ngoài hô.
Hàn Đức Bình nghĩ là nhỏ khuê nữ thích ăn bột đậu hỗn hợp liền đáp lại "Hiểu rồi."
Trong thời gian ngắn làm không xong điểm tâm, Lâm thị hết cách, chỉ có thể cho Hiếu Diên cầm mấy văn tiền bảo hắn đi trên trấn mua hai cái bánh bột ngô ăn, dù sao Hiếu Diên muốn vội vàng đi bán kẹo hồ lô.
Quang Quang liền để Hiếu Chính đi theo Hiếu Diên, vạn nhất Hiếu Diên trên đường gặp được mấy cái hài tử xấu xa còn có thể giúp đỡ.
Ông Hàn cho hai đứa con trai cân khẩu phần lương thực một tháng, Trần thị còn ở một bên nói thầm "Đều tự tính toán đồ ăn đi, ăn không đủ chưa đến tháng sau lại đến tìm ta đòi hỏi, còn lâu mới có."
Hai huynh đệ Đức Bình cũng chỉ có thể đồng ý đáp lại, sau đó lại trong sân lấy cối đá xay bột mì.
Mỗi nhà xay trước một ít, trước tiên đem bữa cơm hôm nay đối phó rồi lại tính tiếp, những ngày sau có thể xay từ từ.
Lâm thị nấu cháo bắp ngô, lại tại nồi bên trên dán mấy cái bánh bột ngô, trong nhà liền một cái nồi, cũng không có xào rau, đi đến vại dưa muối của bếp nhà trên vơ vét một bát dưa muối, cứ như vậy giải quyết xong điểm tâm đơn giản.
Lúc Quang Quang cùng Tiểu Miên rời giường thì Hàn Đức Bình Lâm thị đã cầm cuốc ra đồng rồi, bọn họ muốn đi ủ phân bón cho đất, dự định lại trồng một vụ bắp ngô.
Tiểu Miên rất cần cù đem y phục của mọi người trong nhà đi giặt, sau đó lại quét dọn vệ sinh trong nhà, Quang Quang có chút nhàm chán, nàng lại nghĩ tới buổi sáng Hàn Đức Bình mang đậu xanh từ phòng trên về.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, Quang Quang liền nghĩ đến thời sau có đủ các dạng quà vặt, thích hợp lúc trời nóng nực dùng đậu xanh làm mấy món đương nhiên chính là mì lạnh, thạch, ăn ngon lại dễ làm.
Kiếp trước Quang Quang thế nhưng lại là người có đời sống lạc quan, nàng làm không ít quà vặt, chỉ là hiện tại chưa biết cách làm sao đem đậu xanh biến thành mì ?
Trong nhà cối đá rất lớn, Tiểu Miên nhất định không đẩy được, Quang Quang ngồi ở trước cửa nhìn xem trong sân Hàn gia ai cũng đang bận rộn.
Sau đó nàng thấy Ông Hàn đang ngồi trước cửa phơi nắng, mặc kệ chuyện ra sao nàng cũng muốn đi thử một lần, thế là Quang Quang chầm chậm đến trước mặt Ông Hàn ngọt ngào hô: "Gia, sao hôm nay gia vẫn chưa ra đồng ạ ?"
Ông Hàn không hào hứng mấy, có lẽ đơn thuần có chút không thích Quang Quang, nên chau mày trả lời: "Há, đều ở đây ủ phân, chờ đến lúc thu đông mới là vụ lúa mì, hiện tại không có gì việc đây."
Trần thị ngồi ở nhà chính bên trong thấy Quang Quang chủ động tới tìm Ông Hàn nói chuyện cũng không còn phản ứng gì, cúi đầu cùng hai khuê nữ tiếp tục thêu thùa.