Tɧẩʍ ɖυ bước ra khỏi tủ quần áo, mặt không chút biểu cảm: “Tần Chi Hoài, cậu liều mạng hầu hạ thím nhỏ của của tôi như thế, vậy mà thím ấy cũng đâu có muốn ly hôn đâu. Tôi đoán, có lẽ là chú tôi hàng to xài tốt, mà cậu chỉ có thể mang đến cho thím ấy cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Tôi thì có thể làm được gì chứ? Đứng xem à?”
Tần Chi Hoài: “……”
Mẹ nó chứ.
Tần Chi Hoài là giáo thảo của trường Z, diện mạo anh tuấn, gia thế hiển hách, hiện đang học năm tư, truyền thuyết về cậu cũng vô cùng thấn bí.
Mấy cô bé đàn em thích cậu chưa bao giờ thiếu.
Tɧẩʍ ɖυ là mỹ nhân điển hình, nhưng cô lại quá gầy, cũng rất tự ti.
Những bông hoa điên cuồng theo đuổi cậu, chì cần dùng giá trị nhan sắc cũng có thể nhẹ nhàng đè chết cô.
Cậu có ấn tượng với cô, là bởi vì cô bé này rất khiêm tốn, cũng kiên trì theo đuổi cậu.
Một thời gian cẩn thận quyết định, trước khi từ chối cô nàng này một cách thỏa đáng nhất, cậu mới phát hiện cô là cháu gái của Qúy Hoài Cẩn.
Vậy nên, cậu quyết định lợi dụng cô.
Cậu cứ ngỡ cô yếu đuối dễ bị ức hϊếp, lúc này bị khịa đau nên hơi ngẩn ra.
Cơ thể tê mỏi rã rời, Tɧẩʍ ɖυ không hề quay đầu lại vội vàng rời đi,
--
Viện nghiên cứu.
Đồng nghiệp gõ cửa lần thứ ba.
Quý Hoài Cẩn không dao động, anh vẫn chuyên chú làm thí nghiệm, chuyện gì cũng phải giải quyết xong công việc cái đã.
Vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Phương Hành liền lắc lắc điện thoại trong tay: “Lão Quý, cuối cùng cậu cũng ra rồi! Số điện thoại không có ghi chú này đã gọi điện cho cậu đến lần thứ ba rồi đấy, không phải lừa đảo thì cũng là có việc gấp.”
“Cảm ơn.”
Quý Hoài Cẩn cởi khẩu trang, nhanh chóng nghe máy.
“Xin chào, anh là thầy Qúy, Quý Hoài Cẩn đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Cháu gái anh uống say té xỉu trước cửa, tôi đã dẫn con bé về phòng an ninh rồi. Nãy giờ cô bé vẫn luôn miệng nói “Chú của cháu là Qúy Hoài Cẩn”, không biết anh có tiện đến đây đón bé ấy không?”
“Tôi sẽ tới ngay.”
Năm phút sau.
Bảo an Tiểu Triệu nhìn thấy dáng người cao thẳng như cây tùng của Quý Hoài Cẩn lao tới: “Thầy Qúy, anh tới nhanh quá, chắc là ở gần đây nhỉ?”
Quý Hoài Cẩn “ừ” một tiếng, “Tɧẩʍ ɖυ đâu?”
Tiểu Triệu nói: “Cô bé ấy khóc khoảng nửa tiếng rồi, bây giờ đang ngủ.”
Quý Hoài Cẩn vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra: “Tɧẩʍ ɖυ?”
Tɧẩʍ ɖυ bỗng nhiên nhíu mày, “Chú ơi, cháu đau quá……”
Câu này lại có một nghĩa khác!
Bảo an là nam, học sinh là nữ, cô nam quả nữ ở chung một chỗ thế này, hơn nữa cô còn lẩm bẩm nhưng từ nhạy cảm như “đau quá”.
Tiểu Triệu vội vàng lấy điện thoại ra, mở bản ghi âm lúc nãy.
“Chú của cháu là Quý Hoài Cẩn.”
“Chú của cháu là Quý Hoài Cẩn.”
……
Tɧẩʍ ɖυ lẩm bẩm mười mấy lần như máy đọc, Quý Hoài Cẩn thấy Tiểu Triệu nóng lòng muốn chứng minh trong sạch, anh kiên nhẫn xem đến cùng.
“Thầy Quý, ở đây có camera, anh có thể kiểm tra. Tôi không hề làm thương tổn đến cô Thẩm đây!”
Quý Hoài Cẩn lấy túi quà để trên bàn: “Anh Triệu, cám ơn anh đã chăm sóc con bé.”
Nói xong, không để Tiểu Triệu có cơ hội từ chối, anh bế Tɧẩʍ ɖυ lên: “Tôi dẫn con bé về trước.”
Nghe thấy tiếng “anh” lạnh lùng của Quý Hoài Cẩn, Tiểu Triệu nở nụ cười thần bí, ngẩn ngơ quên trả lại quà.
Hạng mục vẫn chưa kết thúc, Quý Hoài Cẩn chỉ có thể dẫn Tɧẩʍ ɖυ về ký túc xá, để cô bé trên giường của mình.
Tɧẩʍ ɖυ nằm yên, sau đó lại lộn một vòng. Không biết may mắn kiểu gì tìm được chăn của anh, che hết lên người.
Quý Hoài Cẩn nhíu mày, chỉ một giây sau, anh đã khôi phục lại sự bình tình, bắt lấy mắt cá chân trắng mịn của thiếu nữ, cởi giày thay cô.