Tɧẩʍ ɖυ cuộn tròn trong tủ quần áo của khách sạn tủ, xuyên qua khe hở, cô có thể nhìn thấy Tần Chi Hoài đang đứng dưới chân giường, hai tay ôm lấy hai chân trắng nõn của Văn Lam, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn điên cuồng cắm vào trong tiểu huyệt mềm mại hồng hào của cô ấy, cắm vào rút ra vô cùng tàn nhẫn.
Tần Chi Hoài là đàn anh cô yêu thầm bấy lâu. Nửa tiếng trước cậu hẹn cô đến phòng 1109 khách sạn Hoài Ninh. Cô không muốn tùy tiện phát sinh quan hệ với cậu, mà muốn tỏ tình trước.
Có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, vừa mới ấn chuông cửa, Tần Chi Hoài chỉ mặc quần ngủ đã đẩy cô vào trong tủ quần áo.
Cô không kịp trốn, Văn Lam cả người trần như nhộn liền bước ra khỏi phòng tắm, dáng vẻ như yêu tinh quấn lấy Tần Chi Hoài.
Cô thật sự không dám bước ra ngoài.
“A…… Tần Chi Hoài, con cún nhỏ nhà cậu, lăn xa một chút!”
Tiếng thở dốc kiều mị của Văn Lam lọt vào tai, Tɧẩʍ ɖυ lúc này mới hoàn hồn, cô không nhịn được nhìn về phía hai người đang làʍ t̠ìиɦ kịch liệt kia.
Văn Lam quỳ trên giường, cửa huyệt ướt đẫm nuốt trọn cây gậy thô dài của Tần Chi Hoài. Miệng thì bảo Tần Chi Hoài biến đi, nhưng biểu cảm trên mặt lại như vô cùng hưởng thụ.
Cô sống trong nhà của chú nhỏ Quý Hoài Cẩn.
Gần đây Quý Hoài Cẩn đang bận rộn hạng mục nào đó, thế nên ở luôn trong viện nghiên cứu. Văn Lam ngày nào cũng đều ăn sáng cùng cô, thậm chí còn dặn cô lo học hành cho tốt.
Trong lòng cô, Văn Lam là một người phụ nữ vừa giỏi giang vừa đoan trang.
Văn Lam đang cong chân, bị Tần Chi Hoài chơi đến mức mái tóc dài bay tứ tung lúc này, cô thật sự chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô không cảm thấy chán ghét chút nào.
Thậm chí còn hâm mộ vì Văn Lam có được quyền khống chế trên giường, chỗ nào cũng gợi cảm hút hồn.
Chẳng qua….
Người Văn Lam phản bội chính là chú nhỏ của cô.
Cô yêu thầm Tần Chi Hoài nửa năm, lén đưa bữa sáng, tặng quà cho cậu. Đây là lần đầu tiên cậu hẹn mình, hóa ra lại là một âm mưu à?
Tɧẩʍ ɖυ lần đầu quan sát cảnh người khác làʍ t̠ìиɦ chân thật thế này. Lúc đầu là khϊếp sợ, xấu hổ đến bình tĩnh, cuối cùng là chết lặng.
Có lẽ bởi vì yêu đương vụиɠ ŧяộʍ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô có thể nhìn ra Tần Chi Hoài đã bắn vào trong Văn Lam hai lần. Cô né vào bên trong, cứ tưởng bọn họ sắp kết thúc rồi.
Kết quả, dươиɠ ѵậŧ của Tần Chi Hoài vẫn cắm trong cơ thể Văn Lam, cậu bắt đầu hôn môi liếʍ ngực cô ấy.
Tɧẩʍ ɖυ dần mệt rã rời……
Nửa tiếng sau.
“Tần Chi Hoài,” Hai chân Văn Lam quấn lấy vòng eo cường tráng của cậu: “Đêm nay đến đây thôi.”
Dươиɠ ѵậŧ chọc mạnh vào cửa tử ©υиɠ, Tần Chi Hoài cợt nhả nói: “Chị, muốn đá em à?”
Văn Lam cười, “Cho cậu tiền, cậu có lấy không?”
“Không cần.” Tần Chi Hoài bắn tinh, sau đó chôn sâu vào trong âʍ đa͙σ ướt nóng kia: “Chị ơi, ly hôn đi nhé?”
Văn Lam hơi nghiêng người, dịch hai con thỏ đầy đặn của mình đến trước mặt cậu.
Tần Chi Hoài hiểu ý, cúi đầu gặm cắn núʍ ѵú cô ấy, đầu lưỡi liếʍ cho nó cứng lên.
“Ưm……” Văn Lam thoải mái rêи ɾỉ: “Không được.”
Tần Chi Hoài giận điên lên, không nhắc gì đến chuyện mang bao, cậu bắn lần thứ ba.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cực nóng, Văn Lam nghênh đón lần lêи đỉиɦ cuối cùng của đêm nay.
Xong việc.
---
Văn Lam tắm xong, cô ấy thay một bộ quần áo khác rồi rời đi trước.
Ánh mắt Tần Chi Hoài hơi âm trầm, sau một lúc lâu, cậu mới đi tới tủ quần áo, mở cửa ra.
Tɧẩʍ ɖυ ngủ rồi.
“Đm.”
Cậu chơi chưa đủ mạnh hả?
Thế mà cô vẫn có thể ngủ ngon lành thế này?
Tɧẩʍ ɖυ bừng tỉnh, mờ mịt nhìn thấy vết cào rất dài trên ngực Tần Chi Hoài: “…… Đàn anh, vì sao anh lại gọi em tới đây?”
“Tôi thích Văn Lam.”
“Ồ.”
“Cậu giúp tôi làm bọn họ ly hôn đi?”
Tɧẩʍ ɖυ vẫn rất kiên nhẫn nói: “Em không quản được chuyện của chú thím đâu.”
“Chậc.” Tần Chi Hoài lấy bao thuốc đã đè bẹp nhép ra: “Tôi cứ tưởng Quý Hoài Cẩn nuôi cô tám năm, dù gì cô cũng phải cảm thấy biết ơn chứ. Hóa ra lúc nhìn thấy anh ta bị đội nón xanh vẫn chẳng có phản ứng gì!”
Tɧẩʍ ɖυ: “……”
Cậu thuần thục riết một hơi.
Làn khói ngập tràn căn phòng, Tɧẩʍ ɖυ ho khan hai tiếng, sự kính trọng đối với anh dường như vơi đi phân nửa.
Cuối cùng vẫn không cam lòng, hỏi: “Tần Chi Hoài, anh có biết em thích anh không?”
Cậu chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Biết.”