Thập Niên 70 _ Bạch Phú Mỹ

Chương 16 Cô không muốn gần anh trai tôi nữa à?

Vào lúc Triệu Lan Hương đang đếm đầu ngón tay để nhẩm tính xem bao giờ Hạ Tùng bách quay về. thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.

Cô mừng rỡ mở cửa, đang định thốt ra "Anh đã về rồi" thì đập vào mắt cô là gương mặt tươi cười vui sướиɠ của Tưởng mỹ lệ. Lời đã đến bên môi lại bị nghẹn ngay trong cổ họng.

Tưởng mỹ lệ vui vẻ nói: "Hôm nay chúng ta ăn mì đi!"

Trong giọng điệu của cô ta không giấu được sự vui mừng, vừa ăn đến món mỳ, thì trong đôi mắt đen của cô ta dường như có tia sáng lóe lên.

Từ khi Tưởng mỹ lệ ăn được bát mỳ do chính tay Triệu Lan Hương nấu, thì sau đó khi vào trong tiệm ăn quốc doanh trong thành phố ăn món gì cũng không thấy ngon nữa. Không chỉ không ngon bằng mà còn rất chán. Cô ta muốn tìm ra món gì đó ăn ngon như món mỳ mà Triệu Lan Hương nấu, kết quả chọn đủ các món đều thất vọng. Dù cô ta có gọi món mỳ sợi đắt nhất trong quán, thì chưa nói đến việc thịt không mềm không thơm bằng, sợi mỳ cũng nhão dính, thật sự là tốn tiền tốn phiếu lương thực!

Dưới sự đối lập mạnh như thế, Tưởng mỹ lệ càng nhớ thương đến món mỳ của Triệu Lan Hương hơn.

Buổi tối cô ta lăn qua lăn lại cũng nghĩ đến, ngay cả trong giấc mơ cũng muốn ăn, mãi cho đến một hôm khi thức dậy trên chiếc gối đầu của cô ta chảy đầy nước miếng, thì cuối cùng Tưởng mỹ lệ cũng không nhịn nổi nữa. Vừa đến ngày chủ nhật cô ta đã vội vàng không chịu nổi mà chạy ngay đến chỗ Triệu Lan Hương.

Cô ta đã hiểu được một sự thật mà cô ta không muốn thừa nhận, cho dù bây giờ cô ta có quay về ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của mình, thì cũng không tìm nổi món mỳ hợp khẩu vị của cô ta nữa. Nếu như muốn ăn mỳ, nhất định phải đến tìm Triệu Lan Hương.

Không phải là chỉ cần phiếu lương thực và tiền sao, cô ấy thích thì cô đưa cho! Nếu có thể được ăn món mỳ như hôm trước, có bảo cô cắt thịt cô cũng cắt co.

Triệu Lan Hương nghe thấy thế thì vuốt trán nói: "Không phải nói muốn ăn mỳ là ăn được ngay, tối hôm qua tôi chưa hầm nước dùng, sẽ không lấy đâu ra nước để nấu mỳ cả."

Trời còn đen thui cô đã phải dậy làm bánh đậu xanh rồi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà nấu nước dùng. Hơn nữa, cô cũng không có hứng thu đi chiều lòng người khác.

Tưởng mỹ lệ đang hứng thú bừng bừng đỏ cả mặt nghĩ sắp được ăn mỳ, ngay lập tức giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống. Lần đầu tiên trong đời cô ta chủ động, thế mà lại bị khước từ.

Gương mặt đang đầy vui vẻ của Tưởng mỹ lệ trong nháy mắt đã biến sắc, cô ta nghiến răng nói: "Tôi muốn ăn ngay bây giờ."

Không phải Triệu Lan Hương luôn muốn làm chị dâu của cô sao? Bây giờ cô cho cô ấy một cơ hội để lấy lòng cô, còn chờ đến khi nào nữa mà không nhanh lên?

Rất đáng tiếc Triệu Lan Hương lại không chịu nghe theo.

Cô giang hai tay ra, thản nhiên nói: "Nếu muốn ăn mỳ, đầu tiên cô phải ra cửa hàng bán lẻ mua xương ống về, đi đi lại lại ít nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ, sau khi về thì phải tiếp tục đợi ninh nước dùng trong ba tiếng nữa, làm xong hết những việc ấy, cuối cùng mới có thể bắt tay vào nhào bột cán mỳ sợi, đến lúc cô được ăn mỳ thì trời cũng tối rồi.

Có điều... Tất cả những chuyện này đều không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là... Hôm nay là chủ nhật, rất nhiều người đến cửa hàng bán lẻ mua đồ, thời gian xếp hàng chắc phải mất một tiếng đồng hồ, lúc đến lượt cô khả năng xương cốt chẳng còn thừa lại chút gì nữa rồi."

Cô ta muốn ăn sao?

Mơ đẹp lắm!

Tưởng mỹ lệ nghe xong những lời ấy, thì mặt mũi héo như quả cà bị phơi sương. Sau khi nghe Triệu Lan Hương phân tích, cô ta biết có khả năng hôm nay sẽ không được ăn mỳ rồi, nên thất vọng cắn môi, nhìn đáng thương giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi vậy.

Cô ta miễn cưỡng nhượng bộ: "Ngày mai tôi muốn ăn."

Triệu Lan Hương mỉm cười tiếp tục xát muối vào vết thương của cô ta, cô thản nhiên nói: "Không phải tôi vừa nói rồi à, chủ nhật không mua được xương ống."

Tưởng mỹ lệ chỉ muốn dậm chân, cô ta khổ sở mong nhớ món mỳ sợi, cuối cùng thậm chí ngay cả ăn cũng không ăn được.

Cô ta lập tức nổi giận, thờ phì phí thốt ra một câu: "Đừng cho rằng tôi không biết, do cô không muốn cho tôi ăn mà thôi."

"Thế này không được, thế kia cũng không được, Triệu Lan Hương, tôi thấy hình như cô không muốn đến gần anh trai tôi nữa rồi nhỉ?"

Triệu Lan Hương cười híp mắt nói: "Thế này nhé, nếu lần sau tôi mua được xương ống, nhất định sẽ gọi cô. Có điều... Cô cũng biết đây, phiếu lương thực trong tay tôi cũng không còn nhiều nữa... Còn phiếu thịt, cũng ăn hết sạch rồi."

Còn chuyện có lần sau nữa hay không, thì chỉ mình cô biết thôi.

Gương mặt cô hơi nóng lên vì nói lời trái với lương tâm. Nhưng đúng là cô đang "rất nghèo". cô mạo hiểm buôn bán mới thu về được chút tiền chút phiếu, bản thân cô còn chưa đủ tiêu, dựa vào đâu mà phải cho người khác ăn chùa? Nếu đổi thành người khác, thì cô mời ăn một hai bữa cũng được. Nhưng Tưởng mỹ lệ...

Ai cũng có thể thiếu lương thực, nhưng cô ta thì sẽ không đói bụng, hơn nữa còn ăn uống rất thỏa thích. Con dê béo như vậy, mà còn cần cô "tiếp tế" sao?

Cô không hung hăng làm thịt cô ta một lượt đã coi như cô lương thiện quá rồi.

Tưởng mỹ lệ xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng mới nhịn đau móc ra phiếu lương thực năm cân, và phiếu thịt một cân.

"Cho cô hết đây, tôi cũng không phải đến ăn chực nhà cô. Cô cầm phiếu của tôi cũng không được lừa tôi nữa đâu đấy."

Triệu Lan Hương cười híp mắt thu vào trong túi quần, cực ký thỏa mãn.

Nể tình số phiếu lương thực nhiều này của cô ta, cô vào trong kho chưa củi múc một bát cơm chan với đậu này kho thịt ra cho Tưởng mỹ lệ.

Đây là do Triệu Lan Hương cố ý nấu cho Hạ Tùng bách ăn, bớt ra một chút cho Tưởng mỹ lệ vẫn còn đủ.

Cơm trắng lẫn đậu xanh biếc nằm gọn trong chiếc bát sứ màu xám, hạt cơm no tròn bị bao phủ bởi lớp mỡ vàng óng, từng hạt đậu tròn tròn xanh biếc tỏa ra mùi thơm mê người, khiến Tưởng mỹ lệ vừa hít sâu một cái, thì cái bụng đã bắt đầu kêu lên ùng ục, cô ta vừa xáu hổ vừa tức giận hầm hừ một tiếng.

Sau đó cô ta bê bát cơm ngồi xổm xuống cạnh bàn, dùng đôi đũa bắt đầu ăn từng miếng một.

Bát cơm này mùi rất thơm, nhưng nhìn bên ngoài cũng chỉ bình thường thôi, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng...

Vừa ăn một miếng, thế mà lại ngon như vậy!

AAA...

Đậu nành mềm mai, nhai vào có thể cảm nhận được nõ tan ra đầy hương thơm, ăn đỡ ngán. Thịt kho thì nửa mỡ nữa nạc, béo mà không ngấy, hương vị tuyệt vời, cô ta ăn đến mức miệng đầy mùi hương, còn lè lưỡi liếʍ nước thịt chảy ra bên môi, đúng là làm người ăn vào lại càng muốn ăn thêm. Thịt này kho thế nào vậy, sao lại có thể ngon như vậy chứ?

Bát cơm này giống như một làn gió xuân, xoa dịu trái tim nhỏ bé đang bị thương của Tưởng mỹ lệ.

Ánh mắt cô ta lập tức khôi phục lại vẻ sáng ngời, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến nốt nửa bát cơm còn lại.

Khi trong bụng đã hơi no, Tưởng mỹ lệ mới nói lầm bầm: "Có món ăn ngon như vậy, sao vừa rồi không lấy ra từ trước?"

Triệu Lan Hương dùng cái vung đậy nồi đậu nành kho lại, sau đó lau sạch tay vào chiếc khăn để bên bếp lò.

"Ban đầu tôi cũng không biết là cô sẽ đến, nên nấu có bằng ấy cơm thôi. Nếu như đã nhận phiếu lương thực của cô rồi, thì cũng ngại khiến cô mang cái bụng đói quay về. Nhưng mà ăn hết bát này là hết rồi, đừng đòi ăn thêm nữa. Bát của cô là bớt phần của những người khác ra đấy."

Bị Triệu Lan Hương nói thẳng như vậy, Tưởng mỹ lệ nghẹn lời.

Cô dứt khoát nói thẳng là dựa vào phiếu lương thực mới cho cô ta bát cơm này. Nếu như Triệu Lan Hương không nói, Tưởng mỹ lệ còn tưởng rằng nhờ vào anh trai cô ta đó.

Cô ta vô cùng không thích nghe Triệu Lan Hương nói những lời này, nhưng không chán ghét cái kiểu nói chuyện thẳng thắn của cô. So với việc quanh co lòng vòng dối trá nịnh bợ, thì ngược lại Tưởng mỹ lệ tình nguyện nói chuyện với người thẳng thắn như vậy. Cô ta cảm thấy tình tình của Triệu Lan Hương đã thay đổi, hình như không còn đáng ghét như ngày trước nữa.

Đương nhiên Tưởng mỹ lệ sẽ không đoán được, Triệu Lan Hương trước mắt cô ta là người trùng sinh, cô ta cho rằng tất cả chỉ là do cô ta ăn bữa cơm này quá ngon nên nghĩ nhiều, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, được bữa cơm này dỗ dành khiến cho tâm trạng vui sướиɠ, Tưởng mỹ lệ không còn đầu óc đâu mà nghĩ linh tinh chuyện của Triệu Lan Hương nữa, cô ta chỉ mải mê cúi đầu ăn cơm, nhai đậu xanh, cắn thịt mỡ. dáng vẻ này giống hệt chuột đồng rơi vào trong kho thóc nhà địa chủ, sung sướиɠ gặp gặm gặm.

Triệu Lan Hương tính toán thời gian, có lẽ cũng sắp đến lúc Hạ Tùng bách bán hàng xong quay về rồi.

Cũng may sau khi Tưởng mỹ lệ ăn xong cơm. cô ta vẫn muốn ăn thêm chút nữa, giống như người bị bỏ đói vài ngày rồi vậy. Nhưng Triệu Lan Hương không để cho cô ta thực hiện được ý đồ, cô kéo cổ áo của cô ta, rồi "tiễn" ra ngoài.

...

Giữa trưa, Triệu Lan Hương nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cô thầm nghĩ có lẽ là Hạ Tùng bách đã về nhà.

Cô mở cửa sổ ngó mắt ra nhìn, khuôn mặt có chút mong chờ, kết quả lại nhận ra là một gương mặt của cậu thanh niên khác.

Người thanh nhiên trông thấy cô gái ngó ra cửa khổ, thì cười toe toét lộ ra hàm răng trắng.

"Cô còn nhớ tôi không?"

Ngay lập tức Triệu Lan Hương nhận ra được giọng nói này, cô vội vàng đóng cửa sổ "rầm" một cái, người thanh niên này... KHông phải là người bán lương thực ở chợ đen sao? Sao anh ta có thể tìm được đến đây?

Người lăn lộn kiếm ăn bằng cái nghề này, đúng là chỉ sợ chạm mặt phải người quen. Trong lòng Triệu Lan Hương đang nghĩ đến việc sao người ngày lại xuất hiện ở nhà họ Hạ, thì cửa ra vào có tiếng gõ, cô ngồi trước bàn đọc sách, không hề động.

Một lát sau, cuối cùng người gõ cửa cũng không kiên nhẫn được nữa, anh ho nhẹ một tiếng nói: "Là tôi đây, mở cửa."

Nghe thấy là giọng của Hạ Tùng bách, Triệu Lan Hương mới lập tức ra mở cửa.

Trên mặt Hạ Tùng bách bị mặt trời phơi đỏ, cả người anh đổ đầy mồ hôi đang đứng trước cửa phòng Triệu Lan Hương, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng tinh thần vẫn sáng láng. Khuôn mặt màu lúa mạch có chút sắc bén khác với ngày thường, giữa hai hàng lông mày giãn ra có vẻ nhẹ nhõm, chứ không nhíu chặt lại giống như khổ sợ thù hận như mọi khi.

Điều này khiến khuôn mặt anh tăng thêm vài phần khí phách anh hùng, cả người cũng tỏa sáng rực rỡ.

"Những thứ này, cô đếm một chút đi."

Anh lần lượt lấy ra một sấp tiền giấy đặt trên bàn của Triệu Lan Hương, cô cầm lên đếm thì thấy có hơn mười đồng. Mười cân đậu xanh sau khi hấp thì nặng hơn bốn cân nữa. Cô nhẩm tính có lẽ bán được khoảng tám đồng thôi, số tiền anh đưa cho cô còn nhiều hơn hẳn hai đồng!

Hơn nữa số phiếu định mức anh thu về cũng có đủ loại, phiếu thịt, tem, phiếu than đá, phiếu vải... Thứ khiến cho Triệu Lan Hương cảm thấy chóng mặt nhất là, trong đống phiếu màu sắc rực rỡ ấy, cô còn trông thấy phiếu băng vệ sinh.

Hai mắt Triệu Lan Hương không khỏi trợn tròn lên.

Hạ Tùng bách đúng là có năng khiếu thật đấy, bảo anh đi bán bánh đậu xanh, anh còn thu về cho cô cả loại phiếu băng vệ sinh này nữa. Khi sờ đến nó, nhất thời lỗ tai cô cũng đỏ ửng lên.

Cô ném tiền và phiếu vào trong tủ bát, rồi lúng túng hỏi anh: "Vẫn chưa ăn cơm à?"

Anh đi rất vội vàng, đến mức Triệu Lan Hương còn chưa kịp dặn anh sau khi bán xong bánh đậu xanh thì ăn chút gì đó ở trên huyện rồi hãy về, anh là người không nỡ tiêu tiền ăn chút gì ngon ngon, có gì tốt đều nghĩ ngay đến việc để lại cho chị em nhà mình dùng, đến lượt anh thì lúc nào cũng ki ki cóp cóp tiết kiệm tiền thôi.

Triệu Lan Hương thấy đôi môi anh trắng bệch hơi khô, giống như bị tụt huyết áp, thật sự vừa đau lòng lại vừa ghét cái tính tình ấy của anh.

Hạ Tùng bách không trả lời cô mà nói thẳng: "Lần sau nấu cô còn muốn vào trong thành phố bán đồ, thì đưa nó cho tôi. Cô là con gái làm việc này không an toàn."

Triệu Lan Hương đi lướt qua người anh ra khỏi phòng, sau đó nhanh như chớp chui vào phòng chứa củi bưng cơm với thịt kho đậu xanh cô đã đun nóng ra cho anh.