Thật ra, Giang Hàn đã sớm đoán trước đám người Giang Hùng sẽ xuất hiện.
Hắn gϊếŧ Giang Hổ,Giang Báo, việc này giấu không được bao lâu, sớm muộn sẽ bại lộ.
Hắn vốn cho rằng Giang Long sẽ tự mình dẫn đội tới tìm kiếm, lúc đó sẽ kinh động tam trưởng lão, không nghĩ tới chỉ có Giang Hùng bốn người đến đây.
Điều này làm cho nội tâm của hắn kỳ thật có chút may mắn, bởi vì chuyện này bị phát hiện càng sớm, hặn sẽ bị trong tộc truy sát càng nhanh.
Hiện tại, hắn bức thiết cần thời gian đến nhanh chóng tăng lên chiến lực, tự nhiên là kéo dài càng lâu càng tốt.
Bốn người này, một người cũng không thể rời đi!
Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Giang Hàn quét mắt nhìn bốn người, tìm kiếm đối tượng công kích đầu tiên, cuối cùng hắn đem mục tiêu tập trung Giang Hùng.
Bởi vì ở trong bốn người chiến lực của hắn mạnh nhất, giải quyết hắn, còn lại ba người liền dễ dàng hơn nhiều.
”Cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, bắt hắn lại nói!”
Trong mắt Giang Hạt lộ ra một tia cười gằn, cầm đao đi nhanh tới gần.
Giang Hùng và Giang Xà liếc nhau, chỉ thấy Giang Hùng quát khẽ: "Cùng nhau động thủ!”
Nói xong, Giang Hùng và Giang Xà đồng thời cầm trường kiếm múa may, phân biệt hai phương hướng đâm về phía Giang Hàn.
Giang Hổ cùng Giang Báo đều là Tử Phủ lục trọng, vậy mà quỷ dị mất tích?
Cộng thêm cha Giang Hàn là Giang Hận Thủy, năm đó chính là thiên tài trăm năm khó ra, Giang Hùng nhìn là một hán tử thô ráp, cũng rất cẩn thận, trước tiên liền sư tử vồ thỏ, vừa động thủ liền dùng tới toàn lực.
Hắn một bên nhanh đến gần, một bên quát:
"Giang Hàn, đừng trách chúng ta lòng dạ ác độc, đây là ngươi tự tìm!"
Lúc đó Giang Hầu cũng động, bốn người ở phương hướng khác nhau đối với Giang Hàn đồng thời công kích.
Giang Hàn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn qua tựa hồ bị dọa đến choáng váng.
Giang Hùng thấy một màn như vậy, trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc - - ta có phải quá mức cẩn thận hay không?
Bốn người liên thủ công kích, còn sợ Giang Hàn có thể chạy sao?
Uống!
Trường kiếm Giang Hùng đã kề sát thân thể Giang Hàn, huyền lực trong tay hắn lóng lánh, trường kiếm cực kỳ tàn nhẫn hướng vai trái Giang Hàn đâm tới.
Mấy phương hướng khác, trảm mã đao trong tay Giang Hạt hung hăng chém về phía sau lưng Giang Hàn, trường kiếm trong tay Giang Xà thì đâm về phía vai phải Giang Hàn, trường kiếm trong tay Giang Hầu thì phong kín ba đường dưới của Giang Hàn.
Bốn người cũng không phải đồng thời xuất thủ, lại gần như đồng thời đến, phối hợp có thể nói là hoàn mỹ. Có thể thấy được bốn người không phải lần đầu tiên liên thủ, kinh nghiệm thực chiến tương đối phong phú.
Ách...…
Hả?
Trong nháy mắt tiếp theo, nội tâm bốn người đều hơi ngẩn ra, nhất là Giang Hùng và Giang Xà đối mặt với Giang Hàn trong lòng không hiểu nổi lên một loại cảm giác cực kỳ bất an.
Bởi vì Giang Hàn từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích, thậm chí chiến đao trong tay cũng không nhấc lên.
Trước khi binh khí của bốn người đánh trúng hắn, bọn họ thậm chí nhìn thấy trên mặt Giang Hàn lộ ra một tia giễu cợt.
Bùm!
Chuyện khiến bốn người khϊếp sợ đã xảy ra!
Khi binh khí của bốn người đâm trúng Giang Hàn, không có bị một tia lực cản nào, thân thể Giang Hàn giống như giấy dán, dễ dàng bị xuyên thủng.
Không đúng!
Giang Xà trước tiên quát to, bởi vì hắn phát hiện thân thể Giang Hàn giống như là hoa trong nước, chậm rãi tiêu tán ở trước mặt bọn họ, biến mất không thấy…
Bốn đôi mắt đồng thời co rụt lại, khóe mắt Giang Xà lóe lên ánh sáng, phát hiện sau lưng Giang Hùng sáng lên một mảnh ánh đao, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hét lớn:
"Hùng ca, cẩn thận!"
Không cần Giang Hổ nhắc nhở, Giang Hùng đã cảm nhận được tiếng binh khí xé gió sau lưng, sống chết trước mắt, hắn phản ứng vô cùng nhanh chóng.
Thân thể của hắn hướng phía trước bổ nhào, đồng thời thắt lưng dùng sức đột nhiên xoay chuyển một cái, trường kiếm trong tay thì thuận thế từ dưới vung lên.
Không thể không nói, phản ứng của Giang Hùng là không thể chê.
Chỉ cần hắn ngăn trở một đao này của Giang Hàn, mấy người Giang Xà sẽ lập tức trợ giúp, đến lúc đó hắn có đầy đủ thời gian, tránh được công kích phía sau.
Keng!
Một thanh chiến đao dài hẹp nặng nề bổ xuống, va chạm với trường kiếm của Giang Hùng.
Khiến Giang Hùng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là - -Trên chiến đao vọt tới một cỗ cuồng bạo cự lực, so với lực lượng của hắn mạnh hơn gấp hai ba lần, hổ khẩu hắn đau nhức, trường kiếm trực tiếp bị bổ bay, chiến đao thế đi không ngừng chút nào, trùng trùng bổ vào ngực của hắn.
*hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Giang Hùng ứng đối không hề có vấn đề, vấn đề ở chỗ hắn đánh giá sai lực lượng của một đao này!
A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Giang Hàn vận dụng thần thông Cuồng Bạo lực, lực lượng một đao này tăng lên gấp năm lần, trực tiếp mổ bụng Giang Hùng.
“……”
Nhìn Giang Hùng trên mặt đất, ngực bị rạch ra một vết thương thật lớn, xương sườn nội tạng đều bị đánh nát, ngã vào vũng máu bên trong co quắp, Giang Xà ba người đều sợ choáng váng.
Trong lúc nhất thời ba người đều quên tiếp tục công kích, chỉ nhìn Giang Hùng dần dần không còn hơi thở, chết cực thảm, ba người trên mặt đều là vẻ hoảng sợ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Giang Hùng là anh em họ chơi từ nhỏ đến lớn, hiện tại bị gϊếŧ trước mắt, còn chết thảm như thế, điều này làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận.
Làm sao có thể?
Giang Hàn không phải chỉ có Tử Phủ ngũ trọng sao? Sao có thể một đao chém gϊếŧ Hùng ca Tử Phủ thất trọng?
Hắn làm như thế nào thuấn di tới phía sau Hùng ca?
Trong mắt ba người Giang Xà đều là vẻ sợ hãi, tựa như ban ngày gặp quỷ.
Bọn họ ngây ngẩn cả người, Giang Hàn lại không ngây ngẩn, ánh mắt hắn quét về phía Giang Hạt, huyền lực lóng lánh, sát khí trong mắt lần nữa tăng vọt, nhanh chóng một đao bổ tới.
Giang Hạt quay đầu thấy được một đạo đao quang, vội vàng giống như con lừa lăn lộn tránh né Giang Hàn công kích, đồng thời quát to:
"Còn thất thần làm cái gì? Mau gϊếŧ ngươi tên chó chết này!”
Gϊếŧ!
Mấy người đối với Giang Hàn phát động công kích hung mãnh nhất.
Chỉ là...…
Khi bọn họ đánh trúng thân thể Giang Hàn, chuyện quỷ dị lại xảy ra.
Thân ảnh Giang Hàn lại một lần nữa chậm rãi tiêu tán, cách Giang Hạt phía sau không xa, thân ảnh Giang Hàn đột ngột xuất hiện, ra tay chính là một đao nhanh chóng mãnh liệt.
Bùm!
Giang Hạt sống sờ sờ bị Giang Hàn một đao chém bay, bộ dáng thê thảm y chang Giang Hùng…
"Quỷ, hắn là quỷ..."
Nếu như nói lần đầu tiên là trùng hợp, nhưng khi Giang Hàn liên tục hai lần thi triển thần thông di hình hoán ảnh, liền triệt để dọa sợ Giang Xà cùng Giang Hầu.
Bọn họ rõ ràng đánh trúng Giang Hàn, Giang Hàn lại nháy mắt xuất hiện ở nơi khác, bóng dáng bên này còn chậm rãi tiêu tán, chuyện quỷ dị bậc này quả thực chưa từng nghe thấy.
Điều này làm cho Giang Hầu sởn gai ốc, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán
.
Hắn kêu to hai tiếng, ném kiếm trong tay xuống, đột nhiên xoay người chạy như điên về phía xa, không quan tâm, cứ như vậy chạy trốn.
Giang Hầu vừa chạy, Giang Xà cũng luống cuống, hắn mắt liếc nhìn Giang Hạt ngã trong vũng máu, mắt thấy cũng sống không được, cắn răng, xoay người bỏ chạy.
Vèo!
Bỗng nhiên, trước mặt hắn một đạo nhân ảnh ngưng hiện, tiếp theo đao quang chợt nổi lên.
Trong lúc vội vàng, Giang Xà làm sao có thể phản ứng kịp? Bị Giang Hàn trực tiếp một đao bổ vào đầu, ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra đã chết.
Muốn chạy!
Giang Hàn gϊếŧ đỏ mắt, nhanh chóng đuổi theo sau Giang Hầu.
Hôm nay hắn liên tục gϊếŧ ba người, bí mật toàn bộ bại lộ, tuyệt đối không thể để ai sống sót.
Nếu cho Giang Hầu đào tẩu, chờ đợi hắn chính là Giang gia cường giả vô cùng vô tận truy sát!