Trọng Sinh 80: Kiều Kiều Tức

Chương 37: Vả Mặt Tra Nam Cùng Tiện Nữ

Edit: Samie

Nhìn Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa một xướng một họa.

Vốn Triệu Hương Vân đã định bỏ qua, nhịn không được, trực tiếp mở miệng, “Đồng chí Tô, đồng chí Khúc, hai người muốn khích lệ đối phương thì có thể tìm một chỗ không người mà khích lệ. Cái gì gọi là vì những người khác? Theo tôi biết, việc thu dọn nước thải, luôn được rất nhiều công điểm, đội sản xuất còn rất nhiều người muốn làm. Hai người tranh việc của những người khác, lại được nhiều công điểm, việc gì phải dát vàng lên mặt mình, ca ngợi hành động của mình chứ?”

Triệu Hương Vân vừa nói xong những lời này, Khúc Mộng Mộng ban đầu còn đang khóc sướt mướt chợt ngừng khóc, choáng váng nhìn Triệu Hương Vân.

Vẻ mặt kia, muốn bao nhiêu hài hước thì có bấy nhiêu!

Về phần Tô Hưng Hoa, vẻ mặt anh ta càng vô cùng khó coi.

Hai người bọn họ nhìn chằm chằm Triệu Hương Vân, hồi lâu không nói gì.

Triệu Hương Vân vô cùng vui vẻ, cô rất thích nhìn tra nam và tiện nữ nín họng.

Rõ ràng cũng không phải là người tốt, cứ nhất định phải giả vờ làm bạch liên hoa hiền lành làm cái gì.

Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?

Vài giây đồng hồ sau đó, dường như đã tìm xong lý do tẩy trắng cho mình, Khúc Mộng Mộng lại một lần nữa giả vờ vô tội yếu đuối, “Đồng chí Hương Vân, cô... Sao cô có thể nói tôi như vậy? Công việc của chúng tôi, thật sự là do chính chúng tôi xin được làm, chúng tôi thật sự suy nghĩ vì mọi người mà!”

“Đúng vậy, Hương Vân, chúng tôi thật sự không hề ích kỷ!” Tô Hưng Hoa cũng cố hết sức giải thích.

Nhưng mà, ai muốn nghe mấy lời này chứ?

Triệu Hương Vân không vui.

Sau khi bọn họ tới, Giang Vệ Dân càng vô cùng kiệm lời, nửa chữ cũng không nói, rất im lặng.

“Chuyện này cũng không liên quan đến tôi, không cần giải thích với tôi nhiều như vậy! Mặt khác, hãy gọi tôi là đồng chí Triệu, tôi và các người còn chưa thân quen đến mức có thể gọi là “Hương Vân” này nọ đâu!”

Ném lại câu này, Triệu Hương Vân nhìn về phía Giang Vệ Dân ở bên cạnh, “Đi thôi, bầu không khí ở đây quá kém rồi!”

Giang Vệ Dân vẫn như cũ không nói một lời, nhưng sau khi Triệu Hương Vân phủi sạch quan hệ với Tô Hưng Hoa, khóe miệng rõ ràng hiện lên một nụ cười.

Triệu Hương Vân gọi tên Giang Vệ Dân, cũng làm cho Khúc Mộng Mộng phảng phất bắt được một cọng cỏ cuối cùng, cô ta nhu nhu nhược nhược chuyển ánh mắt về phía Giang Vệ Dân, “Đồng chí Giang, anh và Triệu đồng chí có quan hệ tốt, anh giúp tôi giải thích một chút với, tôi thật sự không có ý đề cao chính mình mà.”

Ngay cả một ánh mắt Giang Vệ Dân cũng chẳng muốn cho Khúc Mộng Mộng, đi một mình ở phía trước.

Nhìn thấy một màn này, Triệu Hương Vân suýt chút nữa nhảy dựng lên, giơ ngón cái cho Giang Vệ Dân!

Người đàn ông này, không phải thẳng bình thường, đổi lại những người đàn ông khác, nhìn thấy mỹ nhân khóc sướt mướt như vậy, chỉ hận không thể tiến lên an ủi một phen.

Giang Vệ Dân anh chẳng những không an ủi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho!

Nhưng mà Triệu Hương Vân chính là ưa thích loại đàn ông thẳng đuột như vậy.

Sát thủ xử lý thánh mẫu bạch liên hoa, cô quyết định, về sau sẽ đi theo Giang Vệ Dân lăn lộn, có ăn có uống, còn có thể giảm béo.

Hùng hục đi theo sau lưng Giang Vệ Dân, mãi cho đến trước của nhà mình.

“Đồng chí Giang, anh muốn vào nhà tôi uống miếng nước không?” Triệu Hương Vân chủ động mời.

Giang Vệ Dân nghe thấy lời mời của Triệu Hương Vân, ánh mắt lấp lóe, giao cái gùi cho Triệu Hương Vân.

“Tôi đi làm việc!”

Bỏ lại câu này, nhanh chóng quay người chạy đi.

Như thể phía sau anh có thú dữ đuổi theo.

Triệu Hương Vân bày ra vẻ mặt không hiểu rõ, nhìn bóng lưng rời đi của Giang Vệ Dân, lầm bầm nói một câu, “Công việc có sức hút lớn như vậy sao? Vội vàng như thế?”

Cảm thán xong, cô quay người vào nhà.

“Mẹ, con về rồi!” Triệu Hương Vân lớn tiếng kêu lên.

Trong nháy mắt, Trần Ngũ Nguyệt vọt ra từ trong phòng.

“Hương Vân, bảo bối ngoan của mẹ, con đã trở về rồi!” Trần Ngũ Nguyệt vọt lên, tỉ mỉ đánh giá Triệu Hương Vân.

Giống như muốn xem thử sau chuyến đi này, Triệu Hương Vân có thiếu đi miếng thịt nào không vậy.

Nhìn hồi lâu, thấy Triệu Hương Vân có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.

“Đói bụng không? Mẹ để lại đồ ăn cho con rồi, là cá đấy. Là bố con bảo đội trưởng đội sản xuất ở bên cạnh chia cho chúng ta, mẹ hấp cho con rồi, cả một con toàn bộ đều ở đây này!”

Trần Ngũ Nguyệt nói vô cùng đắc ý, nhưng đối với Triệu Hương Vân mà nói, đây chính là một chuyện hết sức nhức đầu.

Thử hỏi, nhà ai chuẩn bị cơm ngon, thức ăn ngon, chỉ để dành cho con gái ăn không?

Ngay cả chồng và con trai của chính mình cũng không cho ăn?

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, làm thức ăn ngon, cả nhà nên ăn chung. Ngày nào bố mẹ cũng khổ cực như vậy, anh con, còn có hai chị dâu của con, ngày ngày cũng đều cố gắng làm việc để kiếm được công điểm. Với lại, một mình con cũng không thể ăn hết nhiều như thế mà!” Triệu Hương Vân nói đạo lý với Trần Ngũ Nguyệt.

“Bảo bối ngoan, con nói gì vậy? Con là bảo bối trong nhà, đồ ngon trong nhà, không cho con ăn thì để ai ăn? Con yên tâm, mẹ và bố con cũng không có ý kiến gì.” Trần Ngũ Nguyệt vỗ ngực bảo đảm.

“Vậy mấy anh của con thì sao? Mẹ không sợ bọn họ khó chịu trong lòng sao?” Triệu Hương Vân hỏi.

“Bọn nó khó chịu cái gì? Mẹ còn sinh ra và nuôi nấng bọn nó đến chừng này đấy!” Trần Ngũ Nguyệt hùng hồn nói.

Một bên lại bày ra dáng vẻ đau lòng vì Triệu Hương Vân.

Đưa tay nhận lấy cái gùi của Triệu Hương Vân, hỏi han ban ngày ở huyện thành đã phát sinh những chuyện gì.

Triệu Hương Vân thành thành thật thật kể hết những chuyện xảy ra hôm nay cho Trần Ngũ Nguyệt nghe, đương nhiên là giấu nhẹm chuyện đến chợ đồ cũ và chuyện làm ăn cùng với những người khác.

“Mẹ, lúc con đi mua ổ khóa, cung tiêu xã nói là muốn mua khóa phải có phiếu công nghiệp gì đó, con không có.”

“Ôi dào, con muốn phiếu công nghiệp à? Nếu thế thì để mẹ gửi điện báo cho bác con, bảo bác con gửi tới nhé? Lúc trước mẹ cảm thấy chúng ta ở nông thôn, cũng không cần dùng đến phiếu công nghiệp, cho nên không bảo mấy bác của con gửi tới, chỉ bảo họ gửi lương phiếu và bố phiếu, có một ít dầu phiếu mẹ cũng đã lấy ra đổi thành dầu rồi!”

Trần Ngũ Nguyệt giải thích với Triệu Hương Vân.

“Không cần đâu mẹ! Mấy bác, mấy dì là người trong thành, chắc chắn có rất nhiều chuyện cần đến phiếu công nghiệp, lần sau con đến huyện thành mua ổ khóa cũ của người ta cũng được!” Triệu Hương Vân nói.

“Mua ổ khóa cũ á? Bảo bối ngoan, không phải con nói là không thích đồ vật mà người khác đã dùng qua sao?”

Nguyên chủ Triệu Hương Vân rất kỹ tính, cái gì cũng phải đồ tốt, phải là đồ mới.

Quần áo, giày dép, ngay cả bồn rửa mặt, cũng nhất định phải là bồn tráng men mới được.

Trần Ngũ Nguyệt chỉ có một đứa con gái như vậy, nuông chiều từ nhỏ đến lớn, cũng biết tính tình của con gái, vẫn luôn thuận theo ý muốn của nguyên chủ.

Lần này, bà nghe thấy Triệu Hương Vân chấp nhận dùng đồ vật cũ, không chút suy nghĩ, lập tức bật thốt ra nghi ngờ dưới đáy lòng mình.

Triệu Hương Vân sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Mẹ, lúc trước con còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết cuộc sống của mọi người vất vả như vậy. Hôm nay con đến huyện thành, một đứa bé trai ba, bốn tuổi nhìn thấy con ăn trứng luộc, thèm đến phát khóc. Con nghĩ về cuộc sống mà thằng bé đã trải qua, lại nghĩ về cuộc sống của chính mình, thật sự cảm thấy bản thân quá hạnh phúc khi có một người mẹ đối xử tốt với con như vậy. Thế nhưng mẹ à, cũng không thể vì để con có được cuộc sống tốt mà để mấy bác, mấy dì phải chịu thiệt thòi được!”

Triệu Hương Vân thổi phồng một trận, khen Trần Ngũ Nguyệt lên đến tận trời, nói xong, Trần Ngũ Nguyệt suýt chút nữa khóc ròng.

Bà cũng không nhắc lại chuyện muốn xin phiếu công nghiệp từ chỗ mấy bác, mấy dì của cô nữa, ngược lại nói với Triệu Hương Vân: “Nói đến ổ khóa cũ, vậy thì chỗ mẹ có đấy, con chờ một lát, mẹ đi lấy cho con!”

Trần Ngũ Nguyệt bước vào phòng, một lúc sau, cầm ra hai ổ khóa cũ.