[Vong Tiện] Anh Toàn

Chương 22: Hậu Quả

Hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở Thanh Hà chơi gần một tháng. Lam Khải Nhân phải gửi thư ba lần, thúc giục, hai người mới được một đội hộ tống Nhϊếp Minh Quyết phái đi, hộ tống trở về.

Vốn Ngụy Vô Tiện cũng không muốn giương cờ, đánh trống lớn như vậy. Lam Trạm ngự kiếm đưa y, nhiều nhất là một ngày là có thể về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi. Nhưng gần đây bên ngoài thực loạn. Vân Mộng Giang Vãn Ngâm đột nhiên giống như phát điên, khắp nơi kêu gào Ngụy Vô Tiện trở về tìm hắn báo thù. Mỗi ngày dẫn môn sinh nơi nơi bắt người, quấy phá lệnh người hoảng sợ.

Nhϊếp Gia phế đi tu vi của đám mật thám Kim Gia, ném về Kim Lân Đài. Sau đó, Nhϊếp Minh Quyết phát thông cáo cho toàn tiên môn bách gia, hắn cắt bào đoạn nghĩa với Kim Quang Dao. Nhϊếp Gia và Kim Gia đã công khai xé rách mặt rồi. Mà Lam Hi Thần trước đây thường xuyên qua lại giữa Thanh Hà và Lan Lăng, toàn bộ hành trình đều hoàn toàn không ra mặt. Mật thám đưa tin là Lam Hi Thần đang bế quan.

Kim Quang Dao đã ý thức được là có vấn đề rồi. Tư tưởng, đối pháp với sự vật của hắn và Nhϊếp Minh Quyết vốn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ầm ĩ trở mặt cũng không chút nào ngoài ý muốn. Nhưng Lam Hi Thần trước nay đều đứng về phe hắn cũng chưa xuất hiện. Chuyện này liền rõ ràng không thích hợp.

Kim Quang Dao mới lên chức tông chủ. Việc xấu ngấm ngầm từ thời cha hắn vốn là nên dừng hoặc bỏ, tiêu diệt hoàn toàn cái cục diện rối rắm này. Lúc trước vì hắn cô thân, bất đắc dĩ cấp tốc mới tạo ra cái nghiệt này. Nhưng mà hiện tại, hắn ngồi cao cao ở trên đỉnh Kim Lân Đài, hưởng vinh hoa, phú quý của Kim Lân Đài, nắm giữ quyền sinh sát của Kim Thị, du͙© vọиɠ không khống chế được, cứ như vậy lớn dần.

Mẫu thân hắn một đời là nữ tử phong trần, giờ đây có thể ngồi ngay ngắn trong chùa miếu, hưởng hương khói, quỳ lạy của người. Vậy phải chăng cuộc đời của hắn cũng có thể ngồi trên nơi cao, mỗi người cúi đầu nghe theo.

Tiên đốc. Ôn Nhược Hàn muốn làm, bị hắn gϊếŧ chết. Cha hắn muốn làm, cũng bị hắn gϊếŧ chết. Đó còn không phải nói lên hắn Kim Quang Dao cũng nên làm một lần sao?

TruyenHD

Vốn Lam Hi Thần còn muốn cho Kim Quang Dao một cơ hội. Kim Quang Thiện chân chính là kẻ ác không chối cãi. Kim Quang Dao mặc dù gϊếŧ cha, nhưng cũng có thể xem như quân pháp bất vị thân. Trong lòng Lam Hi Thần tin tưởng Kim Quang Dao có được cái cơ hội này sẽ sửa lại con đường sai lầm trước đó, còn muốn cho hắn một cơ hội hối cải, làm người.

Đáng tiếc Kim Quang Dao không sửa, ngược lại còn ngày càng trầm trọng, dã tâm bừng bừng muốn khống chế càng nhiều người hơn. Hắn xuống tay với Kim phu nhân, xuống tay với Nhϊếp Minh Quyết, xuống tay với chính nhạc mẫu của mình, thậm chí còn muốn dùng chính cái mạng đứa con của mình vu oan cho gia tộc phản đối hắn. Luyện Thi Trường chẳng những không dừng, ngược lại càng gia tăng thêm nhiều oan hồn.

Lam Hi Thần thất vọng đến cực điểm. Hổ dữ không ăn thịt con. Y không thể nào hiểu được một người sao có thể có hai mặt như vậy, coi thường mạng người tới mức kia. Ba mươi ba roi giới tiên kia không nên đánh lên lưng Lam Vong Cơ, mà nên đánh lên lưng y vì nhìn người không rõ. Lam Hi Thần quỳ gối trong từ đường nghiền ngẫm sai lầm.

Hiện tại tiên môn hỗn loạn. Nhϊếp Gia, Kim Gia vào thế giương cung bạt kiếm. Lam Gia cũng không tránh được mưu kế của Kim Quang Dao. Lam Nhị phu nhân sắp lâm bồn. Các chi của Lam Thị rục rịch. Trong thời khắc này càng cần tới y tọa trấn chủ trì, chắn đường yêu ma cho đệ đệ.

Y, Lam Hi Thần, là phải phạt, nhưng mà không phải bây giờ.

Một đội người Thanh Hà hộ tống vợ chồng Hàm Quang Quân về Cô Tô. Bên Cô Tô cũng phái đội nghênh đón. Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện thật ra khá thoải mái, dáng vẻ hoàn toàn không giống như lâm đại địch như đội người hai nhà phái tới.

Ngụy Vô Tiện có chúng linh tỷ tỷ hỗ trợ, còn rõ ràng tình huống chung quanh hơn ai hết. Kim Gia quả thật là chế tạo ra đủ thứ hỗn loạn, muốn dụ Lam Hi Thần ra.

Nhưng mà mỗi lần đều bị Ngụy Vô Tiện biết trước, một đám người còn cách xa Ngụy Vô Tiện đã bị Ôn Ninh xử đẹp. Bình an tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai vợ chồng liền bị Lam Khải Nhân xách đi giáo huấn một trận. Ngụy Vô Tiện lớn tháng như vậy, còn chạy lung tung xung quanh, hao sức, đùa vui tới quên trời đất.

Đừng tưởng là ông không biết. Chuyện Kim Gia bại lộ ra, còn có cái nào không có Ngụy Vô Tiện giở trò quỷ?

Kim Quang Dao kia dễ chơi như vậy sao? Nghĩa huynh toàn tâm toàn ý vì hắn, hắn còn có thể hãm hại. Một khi bị hắn phát hiện dấu vết để lại, nhất định sẽ bị cắn trả một miếng.

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện vẻ mặt uể oải. Lam Khải Nhân mới mở miệng cho Ngụy Vô Tiện quay về Ôn Uyển. Còn sai Vong Cơ kêu Ngũ trưởng lão qua chẩn mạch bình an.

Lam Vong Cơ bị giữ lại, bị Lam Khải Nhân mắng cho nửa canh giờ sau mới được ra. Hắn sợ Ngụy Vô Tiện bị la, tâm tình không tốt, còn cố ý đi trấn Thải Y, mua không ít đồ ăn vặt, điểm tâm mới lạ mới quay về Ôn Uyển.

Thực ra, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy oan ức. Y từng đối mặt lời chửi rủa độc ác chân chính. Lam Khải Nhân mặt ngoài là giáo huấn y, nhưng giọng nói, câu từ hoàn toàn giấu không được là lo lắng, quan tâm.

Tử Tô quay lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ôm một bụng chuyện châm chọc Giang Vãn Ngâm muốn nói. Tử Tô biết cái này là không đúng, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà nàng nhịn không được. Chỉ cần nghĩ tới Giang Vãn Ngâm dùng chính kim đan của Ngụy Vô Tiện ức hϊếp dân chúng, lạm sát kẻ vô tội, Tử Tô hận không thể ngay tại chỗ moi kim đan ra từ bụng hắn.

Lam Vong Cơ hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ngươi định xử trí Giang Vãn Ngâm thế nào?" Ngụy Vô Tiện im lặng thật lâu, hết sức thương cảm. Y nghĩ thế nào cũng không ra. Thiếu niên Vân Mộng trước kia sao lại biến thành cái dạng như hôm nay. Y, Ngụy Vô Tiện, tự nhận không thiếu hắn cái gì. Hắn lại không thuận theo, không buông tha, ngay cả đã chết còn muốn tìm hồn về định làm cái gì?

"Thu thập chứng cứ, lấy lại kim đan." Lam Vong Cơ nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, ngươi vậy mà có thể buông được.

Ngụy Vô Tiện nâng mặt Lam Vong Cơ, hôn một cái, nói tiếp: "Ta cho hắn kim đan là để cho hắn trừng gian trừ ác, trảm yêu trừ ma, chứ không phải để cho hắn tru sát tu sĩ, dân chúng vô tội. Nếu kim đan liên lụy, dính máu của kẻ vô tội, ta đây lấy lại cũng là chuyện theo lý phải làm."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi có thể buông, là tốt!" Chuyện hắn lo lắng nhất là Ngụy Vô Tiện không buông Giang Gia xuống được, lại lần nữa bị Giang Vãn Ngâm hại chết, cứ tiếp tục mềm lòng tất càng hại.

Trước đây, Ngụy Vô Tiện sai Ôn Ninh cứu người, trong lòng hắn còn có chút không thoải mái. Hắn không muốn Ngụy Vô Tiện về sau xuất hiện trên đời lại còn sự dây dưa với Giang Gia.

"Ngươi định lập tông ở đâu?" "Di Lăng đi. Ta kỳ thật muốn giải quyết Loạn Táng Cương. Oán khí dày đặc bay tận trời cũng không là vấn đề."

"Có chắc?" "Có chứ. Lúc trước là chúng ta hẹp hòi. Tựa như ta nói, linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Từ ngàn năm trước, tu sĩ đã nghiên cứu oán khí rồi. Mấy ngày nay, ta học được rất nhiều. Phương pháp ta dùng trước kia là đúng. Chỉ là lúc đó, sức khỏe ta không tốt, cũng không có kim đan."

Nói đến đây, thần sắc Lam Vong Cơ có chút u ám. Cho dù chuyện qua lâu như vậy, lúc hắn nhớ lại vẫn hết sức tự trách. Thấy thần sắc Lam Trạm không đúng, Ngụy Vô Tiện bật người đổi đề tài: "Ai da, Lam Trạn. Người trong tiên môn chỉ biết sử dụng có linh khí, mà không muốn đi độ hóa oán khí. Ngươi nói hậu quả sẽ ra sao?"

Lam Vong Cơ nghĩ theo lời Ngụy Vô Tiện, cho ra một cái kết luận đáng sợ: "Linh oán thất hành. Tai họa tràn lan, tu hành khó khăn."

"Đúng vậy, tai họa nhiều lắm, nhưng được trừ bỏ lại không có bao nhiêu. Thế giới này còn không phải sẽ biến thành thiên hạ của tai họa sao? Ngươi nhìn xem Kim Gia, Giang Gia, cả cái tiên môn bách gia này còn bận tranh quyền, đoạt lợi, lục đυ.c với nhau. Bọn họ không nghĩ cho con cháu đời sau chút nào sao?"

"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện. Thê tử của hắn, cho tới bây giờ vẫn là công đạo đại nghĩa, lòng mang thiên hạ. "Để ta giúp ngươi!"

Ngụy Vô Tiện thuận thế rúc vào lòng Lam Vong Cơ. Mấy tháng ngắn ngủn. y đã sớm quen được Lam Trạm che chở, mọi sự không cần y cắn răng gánh vác. "Ngươi là phu quân của ta. Ngươi đương nhiên phải giúp ta rồi. Vợ chồng là một thể. Ngã xướng nhĩ tùy! (*)"

"Ừm! Tùy!"

(*: Ta hát, ngươi phụ họa)