*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Thính Văn đi hai bước lớn đến giữa phòng khách rồi đứng im, ánh mắt trầm tĩnh cứ như vậy nhìn chằm chằm Thanh Thứ Tang, không đi qua nữa, yên lặng chờ đối phương tự mình đến.
"Ô ô ô..." Phó Bạch dùng sức ôm chặt Thanh Thứ Tang, người sau bị cậu ta ôm chặt, cực kỳ giống ôm ấp.
Thanh Thứ Tang: "."
【Ha ha ha tình huống gì đây, cười chết tôi! Đây là điều tôi không ngờ tới...】
【Tình địch mới thế mà trở thành fan CP!! 】
【Ha ha ha, các cậu mau nhìn Thanh Thứ Tang đi, thoạt nhìn em ấy sắp khóc......】
【 Khóc tốt khóc tốt, mau về phòng ngủ cùng Giang tổng, khóc lớn một chút! 】
【Ha ha ha đừng nói Thanh bảo, bây giờ tui vẫn còn ngơ ngác. Phó Bạch thật đúng là hắc liên hoa, còn nữa tôi cũng thích nhìn chân anh mềm nhũn, thật không giấu diếm tui cũng thích xem! (Gầm gừ)】
【Bốn người trên lầu đã sợ tới mức không dám nhìn nữa (đầu chó)】
......
Ngũ Hành khuyết (thiếu) đem đầu bị kẹt trong lan can ra vững vàng che chặt hai mắt, chỉ có một khe ngón tay còn quật cường mở ra..
Tay Thanh Thứ Tang cứng ngắc dừng lại giữa không trung, tim cậu run rẩy. Trong sự áp bức trầm trọng yên tĩnh không tiếng động, quần chúng vây xem drama đều cho rằng cậu sẽ lập tức đẩy Phó Bạch ra, hoảng hốt đi tìm Giang Thính Văn, tích cực thừa nhận sai lầm.
Nhưng không ngờ Thanh Thứ Tang không chỉ không nhúc nhích, còn rất săn sóc —— Thấy chết không sờn đưa tay tiếp tục hạ xuống, xoa đầu Phó Bạch.
"Ô..." Tiếng khóc của Phó Bạch dừng lại trước, vẫn dùng âm lượng lúc trước nói, "Anh thật đúng là lớn mật."
Thanh Thứ Tang mỉm cười, ép buộc trấn định, ổn định giọng nói: "Cậu dẫn tôi đi tìm cẩu nam nhân tôi vốn không để ý, nhưng cậu luôn không hiểu chuyện đối nghịch với tôi. Bây giờ chịu thiệt thòi, chuẩn bị khóc đi."
Phó Bạch: "?"
——
【Xong rồi, Thanh bảo bị Giang tổng dọa choáng váng...】
【Thanh Thứ Tang cậu mau quay đầu nhìn vợ cậu, hiện tại anh ta đang liều mạng nhìn chằm chằm tay cậu hận không thể chặt đầu Phó Bạch! 】
【Quá đẫm máu quá đẫm máu (cmn thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ)】
......
Thanh Thứ Tang không nhìn thấy bình luận, tạm thời cũng không dám nhìn vẻ mặt Giang Thính Văn, nhưng cậu đang ở trong giới giải trí, đương nhiên có thể đoán được tình huống lúc này.
Cậu vẫn mỉm cười như cũ, gặp nguy không loạn an ủi Phó Bạch: "Nhưng ba không trách con, con biết quay đầu lại là tốt. Con trai ngoan, hãy nhớ, ba và ba Giang của con, luôn luôn là bến cảng vững chắc nhất của con."
Nói xong, cuối cùng Thanh Thứ Tang cũng ngẩng đầu. Cậu dùng ánh mắt hiền lành, mong chờ nhìn Giang Thính Văn, tìm sự công nhận: "Đúng không, ba bé Bạch?"
Phó Bạch: "..."
Giang Thính Văn bắt đầu mê man.
【Hahahahaha đúng là bệnh tâm thần! Làm tôi cười nôn! 】
【Ha ha ha thật sự quá cơ trí, ba dỗ con trai ôm một chút thì sao? 】
【Phó Bạch: người ba tốt của tôi, tôi thật sự cảm ơn anh...】
【Ha ha ha Giang tổng ngơ ngác】
【Giang Thính Văn: tôi vừa vào nhà, sao lại đột nhiên có thêm một đứa con lớn? 】
......
Phó Bạch từ trong l*иg ngực Thanh Thứ Tang ngẩng đầu lên, nước mắt còn đang kiên trì rơi xuống! Thanh Thứ Tang kiên cường nhịn xuống xúc động muốn đánh người, biểu cảm hiền lành không chê vào đâu được.
Lời Phó Bạch nghẹn một lúc lâu: "Anh thắng..."
Thanh Thứ Tang mỉm cười gật đầu: "Nghĩ thông là được, con trai thật ngoan."
Lúc này, Giang Thính Văn đã nhanh chóng phản ứng lại tiến lên, dưới tình huống hoàn toàn không đυ.ng phải vị con trai lớn Phó Bạch này, đem Thanh Thứ Tang mạnh mẽ kéo ra.
Hắn thở ra một hơi, tự nhiên nối liền phần diễn: "Con trai đã lớn thế này, không cần dính lấy ba Thanh như vậy, sau này cũng không được ôm ấp ôm ấp, nghe hiểu chưa?"
Phó Bạch: "..."
Tức quá...
Phó Bạch nhỏ giọng hít mũi, trong lúc nhất thời tìm không được phương pháp đối phó tốt hơn: "À. Biết rồi..."
"Ai, anh đừng nói như vậy, cậu ấy đã đủ đau lòng rồi..." Thanh Thứ Tang giả vờ vỗ Giang Thính Văn, "Hơn nữa cậu ấy rất vất vả mới nghĩ thông, không cần em quan tâm nữa, thân là ba, anh nên khen ngợi mới đúng. "
"."
Phó Bạch ngừng khóc, vẻ mặt khôi phục lạnh nhạt.
Giang Thính Văn trầm tư một lát, chân tình thật lòng nói: "Giỏi quá..."
Phó Bạch: "Cảm ơn." Sau đó tức giận lên lầu.
Nhưng trước khi đi, cậu ta liếc xéo Thanh Thứ Tang—— anh chờ đó cho tôi, sẽ còn có lần sau.
Thanh Thứ Tang nhìn bóng lưng cậu ta, thật muốn đá vào mông cậu ta một cước! Nhưng mà lúc này có thiết lập người ba tốt, không thể quá càn rỡ.
【Ha ha ha cảm ơn mấy người rất nhiều, nguồn gốc một ngày vui vẻ đều ở đây...】
【 Không thể không nói, lần này Thanh bảo phản ứng rất nhanh...】
【Phản ứng không nhanh không được, sẽ bị đâm mông, bị đâm sưng (đầu chó)】
【 Chậc 】
【Một đám lão già phê sắc 】
......
"Nhìn em như vậy làm gì?" Thanh Thứ Tang đón ánh mắt chăm chú nhìn từ trên xuống dưới của Giang Thính Văn, da đầu bị nhìn đến tê dại.
Sợ đối phương đột nhiên gây khó dễ, không đợi đối phương trả lời cậu đã vội giơ tay sờ lên mặt Giang Thính Văn, quan tâm nói: "Anh ơi, đi làm về có mệt không nha?"
Giang Thính Văn nắm lấy bàn tay sờ loạn bên mặt mình, bình tĩnh nói: "Chột dạ đến mức nói 'nha'."
"Ai chột dạ chứ." Thanh Thứ Tang rút tay về, nhét vào trong ngực một cái gối ôm, quật cường, "Em quan tâm anh, anh còn châm ngòi."
Giang Thính Văn ngồi xuống theo: "Quan hệ của chồng nhỏ với cậu ta tốt như vậy? "
Hắn khẽ nắm chặt cằm Thanh Thứ Tang, để ánh mắt né tránh của cậu không còn chỗ che giấu, cực kỳ để ý, "Hai người ôm nhau."
Nói cách khác, người ba tốt con trai tốt gì đó, Giang Thính Văn chỉ mê man một lát, hắn căn bản không hề bị lừa gạt cho qua!
"Do cậu ta tiến lên..." Thanh Thứ Tang vội vàng nói, đồng thời giơ tay lên, "Bọn họ có thể làm chứng."
Giang Thính Văn nhìn theo tay cậu đang chỉ lên lầu. Lan can tầng hai bình thường có drama sẽ kẹt bốn cái đầu, giống như bốn chậu tiên nhân cầu (xương rồng tròn). Mà bây giờ cây tiên nhân cầu trong chậu nắm tay vượt ngục, chỗ nào cũng không có một bóng người.Thanh Thứ Tang: "??"
"Ai làm chứng?" Giang Thính Văn.
"Ách..." Thanh Thứ Tang nói, "Bản thân em..."
"Nhân chứng còn biết nói dối, huống chi là mình."
Thanh Thứ Tang: "..."
Giang Thính Văn ném gối ôm trong ngực Thanh Thứ Tang ra ngoài, đổi mình lên sân khấu.
"Ôm lấy tôi." Vẻ mặt Giang Thính Văn nghiêm túc, trong giọng điệu lại có chút tủi thân, "Không phải lúc nãy rất thuần thục sao?"
Thanh Thứ Tang vội vã hoàn hồn, vội vã đưa tay ôm lấy Giang Thính Văn.
"Xoa đầu tôi."
Thanh Thứ Tang nghe theo mệnh lệnh, giơ tay xoa đầu hắn, giống như xoa đầu chó.
Cứ như vậy xoa một hồi, không biết ngửi thấy mùi gì, Thanh Thứ Tang đột nhiên không nhịn được cười khẽ ra tiếng. (Chắc mùi dấm)
Khi Giang Thính Văn ngước mắt u oán nhìn qua, Thanh Thứ nhìn vào mí mắt dài thẳng của đối phương, tựa như đôi mắt thâm thúy này đang nảy mầm trong máu thịt của mình.
Thanh Thứ Tang không nhịn được cười, nói: "Giang Kiều Kiều, anh nói anh ấu trĩ như vậy có quá ngây thơ không."
Giang Thính Văn đáng thương tủi thân: "Chồng không thích sao?"
Thanh Thứ Tang: "Thích..."
"Vậy em còn ôm người khác."
"Ách..." Thanh Thứ Tang dùng bàn tay đập lêи đỉиɦ đầu Giang Thính Văn, "Không ôm anh nữa. "
Giang Thính Văn cúi đầu, tủi thân đến mức không dám lên tiếng. Sau đó hắn vùi mặt vào bên cổ Thanh Thứ Tang, nhìn thẳng vào cư dân mạng như hổ rình mồi —— trồng một quả mâm xôi lên cổ Thanh Thứ Tang.
Làn da của họ dính sát vào nhau, không ai nhìn thấy cụ thể Giang Thính Văn đang làm gì, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy Thanh Thứ Tang vốn còn bình tĩnh đột nhiên hơi giật mình, theo bản năng muốn đẩy Giang Thính Văn.
Trong nháy mắt khi Thanh Thứ Tang vừa cử động Giang Thính Văn lập tức phản ứng, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, ngoan độc không thể từ chối áp người lên sô pha.
Đôi tay kia theo cổ tay màu trắng sứ uốn lên trên, mười ngón tay thuận lợi đan vào nhau. Ánh mắt Thanh Thứ Tang bối rối, lại cố gắng trấn định, cậu không dám lộn xộn, bằng không nhất định sẽ khiến phản ứng kịch liệt hơn. Đành phải nhỏ giọng nói:
"Đừng cắn..."
"Ừm." Giang Thính Văn đáp lại, nắm lấy bàn tay Thanh Thứ Tang siết chặt. Đôi tay bình thường kia thoạt nhìn rất thon dài hữu lực, lúc này mu bàn tay càng nhô ra một tầng gân xanh.
"Được chưa?" Thanh Thứ Tang gần như dùng hơi thở nói chuyện.
Có ống kính, thỉnh thoảng cậu liếc qua một lát, thật giống như lúc này cậu đang cùng Giang Thính Văn quay một bộ phim có quy mô lớn, hai tay bị gông cùm xiềng xích siết càng chặt, tim đập nhanh đến mức gần như máu tươi muốn phun trào. Cổ họng cậu khẽ động, nói: "Không cần hôn, ngứa... Giang Thính Văn..."
【Xin lỗi là tôi không có tiền đồ, mẹ nó máu mũi chảy đầy đất (a ——jpg. )】
【 Đệt, căng thẳng đến mức lập tức muốn lên xe lại mạnh mẽ phanh...】
【Giang Thính Văn thật sự rất cường thế, cái áp này chỉ nhìn thôi đã làm cho tim người ta đập nhanh a a...】
【A a a, tôi ở bên này điên cuồng nuốt nước miếng là sao! 】
【Đôi mắt tôi đã không chớp một phút, hâm mộ đến nước mắt điên cuồng rơi...】
【Không biết vì sao, điều này so với lúc mị xem phim còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn! 】
【Tỷ muội phía trước chúng ta mượn một bộ nói chuyện? 】
......
"Anh mau đứng lên..." Thanh Thứ Tang mặc cho hắn vui vẻ, nhưng cũng không phải mặc cho hắn làm bậy, đây cũng không phải ở trong phòng ngủ, gần đây Giang Thính Văn thật sự càng ngày càng quá đáng. Cậu cắn răng, lại nhỏ giọng nói: "Mau đứng lên. Làm gì vậy..."
"Đóng dấu." Giọng Giang Thính Văn có chút khàn khàn. Hắn thoáng thối lui cơ thể, nhìn một dấu ấn màu đỏ sậm rất rõ ràng bên cổ Thanh Thứ Tang, cảm thấy mỹ mãn: "Của tôi..."
Thanh Thứ Tang lập tức hất tay hắn ra, che cổ mình lại, trên mặt không có tiền đồ nóng lên.
"Tần tổng còn xem đến vui vẻ?" Giang Thính Văn giơ tay xoa đầu Thanh Thứ Tang, để cậu thả lỏng.
Cư dân mạng chỉ có thể nhìn thấy họ vừa dán sát vào nhau không phân biệt anh tôi, không thể nhìn thấy những gì họ đang làm. Nhưng muốn nói khách không mời mà đến, vậy thật sự có một người.
Thanh Thứ Tang đột nhiên kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Tần Tư Ngôn không biết đứng ở cửa phòng ngủ của mình bao lâu, lúc này đang lẳng lặng nhìn xuống lầu.
Anh ta không cách lan can quá gần, nếu không nhìn về phía phòng ngủ, rất có thể sẽ đem bóng dáng của anh ta lướt qua.
Nghe vậy, Tần Tư Ngôn không hề xấu hổ vì bị phát hiện, anh ta đi về phía lan can, hình như đã lâu không chớp mắt, đáy mắt một mảnh phiếm hồng.
【Mẹ kiếp, suýt bị hù chết, chỉ lo nhìn Thanh bảo và Giang tổng, Tần Tư Ngôn đứng đó từ khi nào?! 】
【Anh ta có độc, người xấu chuyện tốt! 】
【Tôi còn muốn xem Giang tổng tiếp tục bộc phát du͙© vọиɠ chiếm hữu, Tần Tư Ngôn đang làm gì vậy! 】
【Chậc, thật đáng thương, giống như chó nhà có tang (đầu chó)】
【Đầu chó rất tượng hình (đầu chó)】
......
"Không vui." Tần Tư Ngôn gằn từng chữ, đôi mắt càng đỏ.
Anh ta đến chương trình này, là vì muốn quay lại với Thanh Thứ Tang, ba năm đó mỗi một ngày, đều không thể khống chế mà đập thẳng vào trong đầu.
Thanh niên xinh đẹp lại ngoan ngoãn kia, trong mắt không cần mình nữa, điều này làm cho anh ta không thể chịu đựng được.
Nhưng cho đến bây giờ, anh ta vẫn chưa nói được mấy câu với Thanh Thứ Tang. Thanh Thứ Tang không muốn thấy anh ta, Giang Thính Văn lại càng coi anh ta là tai họa ngầm lớn nhất.
Có thể khiến Giang Thính Văn có thái độ đối địch, Tần Tư Ngôn vẫn rất sung sướиɠ, điều này chứng minh Thanh Thứ Tang có thể tùy thời rời khỏi hắn, Giang Thính Văn căn bản không xác định cuối cùng có thể nắm chặt Thanh Thứ Tang trong lòng bàn tay không.
Nhưng thời gian càng lâu, Tần Tư Ngôn lại càng hoài nghi. Giang Thính Văn thật sự không chiếm một chỗ trong lòng Thanh Thứ Tang sao?
"Đó là chuyện của anh." Tầm mắt Giang Thính Văn liếc xéo người trên lầu, hờ hững: "Đây không phải là vì anh muốn rình mò sao. Anh dọa chồng nhỏ của tôi."
Thanh Thứ Tang đang suy tư Tần Tư Ngôn đứng đó từ khi nào, nghe vậy theo bản năng thầm nghĩ, tôi bị dọa?
Nhưng Giang Thính Văn nói cái gì thì là cái đó đi, thân là ông xã phải làm chỗ dựa cho bà xã xinh đẹp. Thanh Thứ Tang thuận thế chui vào trong ngực Giang Thính Văn, biểu thị mình là chim nhỏ nép vào người.
"A..." Tần Tư Ngôn không chớp mắt, đột nhiên không có biểu cảm gì mà cười, "A Thanh..."
"Ông xã đừng nghe anh ta nói." Giang Thính Văn vội vàng che lỗ tai Thanh Thứ Tang, "Tôi là người vợ xinh đẹp của em, trong mắt em cũng chỉ có thể chứa tôi. "
"Ừm ừm." Thanh Thứ Tang gật đầu.
"Cắn tôi một cái."
"Ừm... Hả? "Thanh Thứ Tang mê man, "Vì sao?"
Thấy cậu mê man, cường thế trên người Giang Thính Văn tan thành mây khói, bị oan ức đáng thương thay thế: "Em không muốn đóng dấu tôi sao?"
Hắn dùng đầu cọ cọ vào gò má Thanh Thứ Tang: "Tôi là vợ xinh đẹp của em, da trắng xinh đẹp, eo hẹp chân dài, không có chồng bảo vệ thật đáng sợ."
"Ông xã, đóng dấu đi. Chỉ cần meo meo một chút, không khó đâu..."