Thích một tên tra nam giống Tần Tư Ngôn như vậy, tôi tặng cho anh.
Đối diện với Quán Bar là nơi vừa ăn uống vừa nghỉ ngơi.
Tổng cộng có bảy tầng.
Một hai ba tầng làm cơm theo kiểu Trung Quốc và phương Tây, có đủ loại khẩu vị khác nhau cái gì cần có đều có mặc khách chọn lựa.
Trên tầng ba là phòng cao cấp, tầng trên cùng là phòng tổng thống xa hoa.
Ngoại trừ Thanh Hòa vì Thanh Thứ Tang xây 'về nhà', nơi Thanh Thứ Tang thích nhất chính là nơi này.
Nó đại biểu cho xa hoa lãng phí, phóng túng, còn có hưởng thụ.
Mà Thanh thiếu gia từ nhỏ đã quen với cuộc sống xa hoa, được nuông chiều nên khi nhìn thấy nơi này, nhất định muốn thử một lần.
Nhưng bởi vì rất lâu trước đây khi Tần Tư Ngôn nhìn thoáng qua nơi này, liền khẽ bóp cằm cậu nói đùa: "Cầu xin tôi, tôi sẽ dẫn em vào được không? Nhưng tối nay muốn chơi gì, phải nghe tôi."
Giọng nói nhỏ nói hàm chứa mập mờ khó hiểu, nhưng ánh mắt anh ta rõ ràng là đang nhìn một thứ đồ chơi.
Vừa nói, bàn tay còn đang đặt trên cằm Thanh Thứ Tang nhẹ nhàng đưa vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cậu, linh hoạt khuấy động thứ mềm mại bên trong.
Thanh Thứ Tang không dám cử động, nhưng rất ngoan ngoãn mở miệng, cổ hơi ngửa lên.
Nhưng đến cuối cùng cậu cũng không nói ra lời cầu xin Tần Tư Ngôn.
Đương nhiên sẽ không đi vào.
Thanh Thứ Tang thích Tần Tư Ngôn, cậu có thể vì người đó trở thành một người không xu dính túi, không có thứ gì trong tay, không đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, nhu thuận nghe lời, làm một bình hoa phế vật xinh đẹp, nhưng cậu sẽ không cầu xin người khác để giẫm đạp lên tôn nghiêm chính mình.
"Ngôn ca" Cậu rũ mi, có chút thở dốc nói: "Em không đi."
Cho nên Thanh Thứ Tang một lần cũng chưa từng đến đây, cũng không nhìn lại lần nữa.
......
Đêm khuya gió lạnh mưa phùn, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến rạng sáng, sinh nhật lần thứ 25 của Thanh Thứ Tang sắp trôi qua.
Cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cao hơn mình nửa cái đầu, đầu óc trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
"Ừm... Anh có muốn về nhà không?" Thanh Thứ Tang có chút lúng túng hỏi.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Tôi về....."
"Còn muốn quay về?"
Đúng lúc này, một chiếc ô tô đột ngột lao vυ't qua, bánh xe làm văng ra một tràng nước đọng, trước khi Thanh Thứ Tang cau mày không trốn kịp, người đàn ông phản ứng rất nhanh nhanh chóng ôm cậu đổi vị trí.
Hắn đứng đối diện Thanh Thứ Tang, nhận lấy nước thải vừa lạnh vừa bẩn.
Áo sơ mi đen không gọn gàng chút nào.
"Tôi tên là Giang Thính Văn." Người đàn ông một lần nữa mở miệng, giọng điệu nghiêm túc.
"A?" Thanh Thứ Tang ngước mắt nhìn.
"28 tuổi." Giang Thính Văn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đến chỗ đó. Chưa hẹn hò với ai cả, rất sạch sẽ."
"Một năm kiểm tra sức khỏe hai lần, không có bệnh tật, rất khỏe mạnh."
Thanh Thứ Tang sững sờ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu làm điều gì đó đúng đắn, có hơi phấn khích; hoặc có thể là do cơn gió lạnh nửa đêm làm tỉnh táo lại; Nếu không, chắc chắn rượu đã phát huy tác dụng.
Thanh Thứ Tang cảm thấy đầu óc choáng váng, buột miệng nói: "Anh muốn đi theo tôi ra mắt sao?"
Nghe vậy, Giang Thính Văn có chút sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, xấu hổ rũ mi, nói: "Vậy em định trở về không?"
"Không trở về." Thanh Thứ Tang chỉ vào nơi đối diện, tươi cười rạng rỡ, lộ ra một cái răng nanh nhỏ không dễ nhận thấy, nói: "Chúng ta đến đó đi thế nào?"
Không lâu sau, một gian phòng tổng thống xa hoa ở tầng trên cùng đã được mở ra.
Thanh Thứ Tang áp lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, nghĩ thầm, Giang Thính Văn cái tên giống như có chút quen tai.
Từ lúc nào cậu đã nghe qua cái tên này.
Nhưng cậu không rảnh quan tâm quá nhiều.
Chiếc đèn chùm trên cao rung chuyển như có động đất.
Thanh Thứ Tang nhắm hờ mắt, một nụ hôn ấm áp rơi xuống chóp mũi cậu.
Như thể cậu đang được đối phương tôn trọng đối đãi.
"...Tôi có thể hôn em không?" Chiếc áo sơ mi đen của người đàn ông trở nên nhăn nhúm, cúc áo được mở không biết từ khi nào từ hai biến thành ba rồi lại bốn.
Đường nét xương quai xanh tuyệt diệu dưới lớp vải đen che khuất như ẩn như hiện.
Giọng nói khàn khàn thì thầm hỏi thăm, giống như mang theo thành kính.
Ánh mắt Thanh Thứ Tang nhìn chằm chằm vào chỗ đó, yết hầu bất giác khẽ động.
Cậu không đáp lại, chỉ nhắm mắt rồi ôm lấy cổ Giang Thính Văn, hôn lên.
Chiếc cổ thon dài hơi ngửa lên chỉ sau chốc lát đã phủ lên một lớp mồ hôi dày đặc.
Giọng nói Thanh Thứ Tang trở nên khàn khàn, cậu cảm thấy rất khát, nhưng cũng không đi uống nước, mà hỏi: "Giang tiên sinh, trông tôi có đẹp không?"
Giang Thính Văn nghe xong ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu, trả lời: "Đẹp."
Thanh Thứ Tang cười, nói: "Nhưng có người nói tôi là bình hoa vô dụng, rời xa anh ấy thì chẳng là gì cả. "
"Người kia khẳng định rất ngu ngốc."
Thanh Thứ Sang vui vẻ cười rộ lên: "Đúng vậy"
Cậu gật đầu phụ họa: "Đặc biệt ngốc".
"Giang tiên sinh." Sau đó, Thanh Thứ Tang khàn giọng nói: "Tôi tên là... Thanh Thứ Tang, nhớ kỹ tên tôi."
Giang Thính Văn đáp: "Tôi nhớ rồi."
——
Do ngày hôm qua mưa nên thời tiết ngày hôm nay rất trong lành và mát mẻ, bầu trời buổi sáng trong xanh, như thể nó đã được gột rửa bởi thứ sạch sẽ nhất.
Thanh Thứ Tang mở mắt ra, màu trắng chói mắt khiến cậu khó chịu nheo mắt lại, vài giây sau mới trở lại bình thường.
Sau khi thức dậy, cơ chế não bắt đầu hoạt động trở lại.
Sau khi ý thức được mình đang ở đâu, Thanh Thứ Tang lập tức tỉnh táo.
Cậu vội vàng nghiêng đầu nhìn qua.
Giang Thính Văn quay mặt về phía cậu vẫn đang ngủ. Bộ dáng nhắm mắt của hắn làm dịu đi những đường nét sắc bén trên khuôn mặt, nhưng vẫn không đủ để người ta dám lại gần.
Nhưng khuôn mặt này thực sự rất tinh xảo, sống mũi cao, hốc mắt sâu, ngay cả xương lông mày cũng giống như một ngọn núi xa xôi, giống như một bức tranh.
Lúc này, một cánh tay của hắn đã vòng qua eo Thanh Thứ Tang, ôm người vào lòng, ngủ say.
Nhìn khuôn mặt này, Thanh Thứ Tang đột nhiên nhớ tới một số cảnh tượng tối hôm qua.
Trong mắt Giang Thính Văn chứa đựng ánh sáng, lo lắng nhìn cậu, nói: "Tôi... không giỏi lắm."
"Nhưng tôi nhất định sẽ không để em bị thương."
Đang lúc rơi vào trạng thái mê ly, Thanh Thứ Tang nghe vậy đầu óc càng thêm mơ hồ, cậu mở to đôi mắt bị nước mắt sinh lý làm cho đỏ bừng, thầm nghĩ, cái gì gọi là không giỏi lắm?!
Cậu là đối tượng đầu tiên... Hẹn hò sao?
Thật ra Thanh Thứ Tang cũng chưa từng thử qua. Ba năm ở cùng Tần Tư Ngôn, Tần Tư Ngôn chưa từng cùng cậu làm đến bước cuối.
Mới đầu Thanh Thứ Tang còn không hiểu, cho rằng Tần Tư Ngôn chưa chuẩn bị tốt, sau này cậu mới biết anh ta vì ánh trăng sáng thủ thân như ngọc.
Nhưng một người đàn ông bình thường luôn có những nhu cầu thể xác cần thiết, bên cạnh anh ta lại có một tên lẳиɠ ɭơ như Thanh Thứ Tang —— Cho dù chỉ là một nụ hôn lên má, Tần Tư Ngôn cũng nói như vậy —— Vì vậy, đương nhiên sẽ chơi một số trò tình thú không cần làm đến bước cuối cùng là được.
Cho nên nếu nói Thanh Thứ Tang không có kinh nghiệm, đó là giả.
Nhưng nếu nói cậu có kinh nghiệm, lại nói thiệt thòi cho cậu.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nói mình không có kinh nghiệm! Nói cho Giang Thính Văn biết...
Trải qua chứng minh thực tiễn, Giang Thính Văn thật sự không quá giỏi.
Từ đầu đến cuối hắn đều vô cùng kiên nhẫn, để Thanh Thứ Tang toàn tâm toàn ý thả lỏng, tiếp nhận... Tuy nói không hề có kỹ xảo, nhưng hắn thật sự rất hung mãnh.
Hơn nửa đêm cũng không được ngủ.
Trong nháy mắt, Thanh Thứ Tang rất hối hận vì đã hẹn hắn.
Theo lý thuyết lúc ấy điên cuồng như vậy, lẽ ra hôm nay Thanh Thứ Tang không nên dậy sớm như thế.
Nhưng cậu thật sự rất khó chịu.
Chỗ nào cũng đau, thậm chí xoay người cũng thấy không thoải mái.
Đương nhiên sẽ tỉnh dậy.
Chỉ là tình một đêm mà thôi, nếu tỉnh dậy thấy đối phương vẫn còn ở đó, nhất định sẽ rất xấu hổ.
Thanh Thứ Tang không muốn đối mặt với cảnh tượng này, cậu nhịn cơn khó chịu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Thính Văn đang khoác lên eo cậu nâng lên, sau đó rón ra rón rén chui ra khỏi chăn.
Âm thanh phát ra cũng không đáng kể.
Không khoa trương chút nào mà nói, lòng bàn chân Thanh Thứ Tang vừa chạm đất liền thiếu chút nữa quỳ xuống, may mà kịp thời nắm được thành giường.
Cũng may Giang Thính Văn xem như có tâm, tối hôm qua làm xong lập tức dẫn cậu đi tắm rửa, thân thể sạch sẽ thoải mái.
Nếu không, chắc chắn sẽ không thể thu dọn nhanh như vậy trong ngày hôm nay.
Đôi chân Thanh Thứ Tang run rẩy, nhặt đống quần áo vương vãi, mặc vào từng chiếc rồi ra ngoài không chút do dự.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Giang Thính Văn mở mắt ra.
......
Phòng khách sạn trên tầng ba được sắp xếp với thang máy, dưới tầng ba sẽ không có. Có lẽ để làm cho khách hàng cảm thấy tốt hơn về phong cách ăn uống ở đây.
Thanh Thứ Tang từ trong thang máy đi ra, đi vào hành lang tầng ba.
Tầng này là phòng ăn đãi ngộ tốt nhất nơi này.
Vàng son lộng lẫy, tấc đất tấc vàng, ngay cả sàn nhà cũng giống như tản ra khí tức tiền bạc.
Thanh Thứ Tang không có tâm trạng ở lại đây, thân thể cậu vẫn còn khó chịu, vì vậy cậu cũng không muốn nhìn nhiều.
Nhưng ngay khi cậu rẽ vào góc chuẩn bị đi lên cầu thang tròn, một giọng nói đột nhiên khiến cậu dừng lại.
"A Thanh?"
Thanh Thứ Tang ngước mắt nhìn lại.
Chưa từng gặp mặt, nhưng cậu nhận biết.
Hai mắt Phó Bạch sáng ngời, bước nhanh đến chỗ cậu, xác nhận nói: "Cậu là Thanh Thứ Tang?"
Thanh Thứ Tang vô cảm nhìn cậu ta, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Tần Tư Ngôn mang ánh trăng sáng của mình đến đây.
Ánh trăng sáng khẳng định biết cậu không cần phải hỏi như vậy.
"Cậu là?" Thanh Thứ Tang nghe thấy chính mình hỏi như vậy.
Ngay khi âm thanh phát ra, cậu bất giác khó chịu cau mày lại, yết hầu khẽ động nuốt nước bọt làm sạch cổ họng.
"Gọi tôi như vậy cũng không quá thích hợp."
Nghe vậy, Phó Bạch rõ ràng ngẩn ra, tựa hồ cũng không cho là Thanh Thứ Tang không biết cậu ta, cười giải thích nói: "A, thực xin lỗi, do tôi đột ngột, chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã thấy ảnh cậu, A Ngôn thường xuyên nhắc đến cậu."
Nói xong cậu ta nhìn Thanh Thứ Tang từ trên xuống dưới mà đánh giá, sau đó ánh mắt dừng lại ở cổ cậu nhìn đầy ẩn ý.
Có thể xem là tri kỷ hỏi: "Cậu bị cảm à? Giọng rất khàn."
Bàn tay buông thõng bên hông của Thanh Thứ Tang lặng lẽ nắm chặt.
Phó Bạch giống như không chú ý đến, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Tôi không biết cậu với A Ngôn xảy ra chuyện gì, anh ấy tối hôm qua gọi mọi người ra đây uống rượu, bây giờ vẫn còn tức giận... Cậu có muốn đi xem không?"
Thanh Thứ Tang không buồn để ý đến cậu ta, cau mày biểu đạt sự thiếu kiên nhẫn, lướt qua người cậu ta định rời đi.
Phó Bạch đúng lúc nói: "Chẳng lẽ bởi vì hôm qua A Ngôn đi đón tôi, không trở về tổ chức sinh nhật cho cậu? "
"Nhưng tôi không biết hôm qua là ngày sinh nhật cậu... Là tôi gọi A Ngôn đi, tôi xin lỗi. "
"Tôi không để ý đến cậu, cậu còn chưa nói xong sao?" Thanh Thứ Tang đột nhiên quay đầu trừng cậu ta, trong mắt đầy sự tức giận.
Trong nháy mắt Phó Bạch đứng yên tại chỗ.
Tần Tư Ngôn nói Thanh Thứ Tang rất ngoan ngoãn rất nghe lời, khéo hiểu lòng người, khen chỉ không một hai câu.
Khi ấy Phó Bạch đang ở nước ngoài xa xôi, đối với việc này cũng không ý kiến
gì, chỉ nghĩ nếu có thời gian nhất định phải gặp người này.
Nhưng người trước mặt dường như đã phá vỡ nhận thức của cậu ta.
"A Ngôn uống nhiều, không ngừng gọi tên cậu, cậu muốn đi xem không?" Phó Bạch nói.
Lời này vừa dứt, trong mắt Thanh Thứ Tang rõ ràng hiện lên một tia mờ mịt.
Khổ sở trong lòng lại theo cảm xúc này lan tràn, cậu theo bản năng từ bỏ ý định bỏ đi, Tần Tư Ngôn thực sự thích cậu, đúng không?
Trước khi kịp nhận ra, cậu đã nhấc chân đi theo Phó Bạch đi đến một gian phòng.
Thanh Thứ Tang vừa đứng bên ngoài, đã bị mùi khói nồng nặc làm cho cau mày.
Bên trong bừa bộn, còn đang uống rượu.
Không có chút gì tao nhã của giới thượng lưu, giống như một đám côn đồ tỏa ra mùi hôi thối.
Đáy lòng Thanh Thứ Tang vô thức dâng lên một trận chán ghét.
Tại sao trước đây cậu không nhận ra Tần Tư Ngôn lại có một mặt như vậy.
"Tần tổng, tôi tò mò về con chim hoàng yến nhỏ của anh đã lâu lắm rồi, anh thật sự không định mang nó ra cho chúng tôi xem sao?" Một giọng nam cười nói: "Sẽ không có người cướp nó đâu."
Tần Tư Ngôn cười nhạo nói: "Đã bỏ đi. "
"Hả? Tại sao? "Trong nháy mắt căn phòng an tĩnh lại.
"Yên tâm đi, sẽ trở về." Tần Tư Ngôn không thèm để ý nói: "Rời xa tôi, cậu ta có thể làm gì. "
"Người không phải người, chim không phải chim. Ngoại trừ tôi ra ai sẽ nuôi một tên vô dụng như vậy."
Người ở bên trong cười vang.
"Tôi nhớ năm đó anh là người đầu tiên đối xử tốt với người ta mà?" Có người thốt lên một câu, đột nhiên nhớ đến chuyện này: "Sao bây giờ anh lại đối xử với người ta như vậy?"
Nghe vậy Tần Tư Ngôn cười càng thêm trào phúng, nói: "Giả vờ hồ đồ gì chứ. Không phải do các anh đánh cược với tôi xem tôi có giỏi câu cá không..."
"Tôi chưa từng thấy ai trà xanh như anh." Đột nhiên, Thanh Thứ Tang ngoài cửa bình tĩnh nhìn Phó Bạch đứng ở bên cạnh, nói: "Nếu như chỉ vì muốn để tôi nghe những lời này, không cần tốn công tốn sức như vậy."
Tiếng nói trong phòng đột ngột dừng lại.
Có người mở cánh cửa đang khép hờ bước ra.
"Tiểu Bạch? Đây là...?"
Bản thân Phó Bạch còn đang ung dung lẳng lặng nghe những lời kia, nghe được lời này sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đặc biệt là khi người gọi tên cậu ta, càng làm cho cậu ta lúng túng đến không biết làm sao.
Khuôn mặt của Tần Tư Ngôn lộ ra qua cánh cửa đã mở, thấy Thanh Thứ Tang xuất hiện trong nháy mắt sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch.
Điếu thuốc giữa ngón tay anh ta khẽ rung lên, tàn thuốc rơi xuống.
Anh ta giống như có chút hoảng loạn.
Thanh Thứ Tang vẫn như cũ nhìn thẳng Phó Bạch, lạnh lùng nói: "Thích một tên tra nam giống Tần Tư Ngôn như vậy, tôi tặng cho anh."
"Không cần cảm ơn."