Sau khi Thái hậu rời đi, trong đình tức khắc rơi vào yên lặng.
Kỳ Yến ngước mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phúc Toàn.
Vương Phúc Toàn lập tức hiểu ý, đưa đám tỳ nữ và thái giám trong đình lui ra ngoài.
Kiều Nhung thấy trong đình chỉ còn mình và Kỳ Yến, không biết vì sao lại cảm thấy có chút bất an.
Cảm giác nguy hiểm mà Kỳ Yến để lộ khi trước khó lòng quên được, đến bây giờ nàng còn cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Kỳ Yến đưa mắt nhìn mấy bức tranh trên bàn, sau đó nhẹ nhàng cong khóe môi, ngữ khí lười nhác: “Mới vừa rồi mẫu hậu có nói, biểu muội đã chọn vài vị mỹ nhân cho trẫm sao?”
Kiều Nhung nghe thấy vậy, nàng khẽ thở phào.
Thì ra Kỳ Yến thật sự nảy sinh hứng thú với mấy vị quý nữ này.
Nghĩ vậy, nàng lấy mấy bức tranh đặt bên cạnh mình đưa cho y, nghiêm túc trả lời: “Mấy vị tiểu thư này có gia thế hơn người, có dung mạo khuynh thành, thẩm thẩm và muội đều cảm thấy rất hợp với biểu ca.”
Kỳ Yến ngây người, y nhận lấy mấy bức họa kia, cúi đầu nhìn lướt qua.
Sau đó, y lại giương mắt, khóe mắt hơi nheo lại, nhìn thẳng vào Kiều Nhung, khóe môi vẫn giữ nụ cười khi nãy, ý cười thanh thiển.
Kiều Nhung tò mò chờ ý kiến của y.
Nàng thấy Kỳ Yến thong thả giơ tay, giơ bức họa lên giữa không trung, đặt ở tầm mắt nàng, sau đó thong thả xé làm đôi.
Có vẻ như muốn khiến cho nàng ghi tạc vào tận đáy lòng, xé xong một bức tranh, y lại ngưng một chút, sau đó cầm lấy bức tiếp theo, tiếp tục xé thành từng mảnh.
Kiều Nhung sửng sốt, trơ mắt nhìn mấy bức tranh mỹ nhân kia nát vụn, cuối cùng biến thành một đống rác.
Một lúc lâu sau, trên bàn chẳng còn một bức tranh toàn vẹn nào.
Kỳ Yến làm như không thấy mấy mảnh vụn trước mắt mình, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt Kiều Nhung, ngữ khí của y nhẹ nhàng, giống như tiếng thì thầm: “Biểu muội chắc là không để bụng chuyện này đâu nhỉ?”
Dừng một chút, y lại dần dần cúi người tới, tay chống ở hai bên sườn Kiều Nhung, ép nàng vào sâu trong ghế tựa, đôi mắt như muốn khóa chặt nàng, tiếp tục nỉ non: “Muội vội vàng muốn đẩy biểu ca ra xa vậy sao?”
Kiều Nhung ngây người.
Cảnh tượng này hình như nàng đã gặp qua ở đâu đó.
Kỳ Yến như vậy có nghĩa là…
Kỳ Yến thấy nàng không phản ứng lại, liền tiếp tục tới gần, chóp mũi gần đυ.ng lên khuôn mặt nàng.
Kiều Nhung sợ hãi mà hoàn hồn lại, duỗi tay đẩy ngực y, nàng nuốt nước miếng: “Biểu ca…”
Kỳ Yến dừng lại.
Kiều Nhung vắt óc nghĩ, không biết có phải Kỳ Yến có ý đó với mình hay không, nàng thấp thỏm, do dự lên tiếng hỏi: “Biểu ca muốn muội và biểu ca ở bên nhau sao?”
Kỳ Yến hơi ngẩn người, y không ngờ nàng sẽ hỏi trực tiếp tới như vậy.
Y cho rằng với một người ngốc ngếch như nàng, hẳn là phải ám chỉ nhiều lần nữa.
Lại không ngờ được…
Y nở nụ cười với Kiều Nhung: “Biểu ca muốn ở bên muội, biểu muội có bằng lòng không?”
Kiều Nhung nhìn y, chớp hai mắt.
Nàng không ngờ y thích mình thật.
Kiều Nhung không khỏi thấy buồn bực, ở thế giới trước, nàng đã chủ động tiếp cận, lấy lòng Tống Ca Nhiên, cho nên về tình về lý có thể bỏ qua, sang tới thế giới này, sao lại trở thành như vậy…
Kiều Nhung chậm chạp không có đáp lời, Kỳ Yến thấy nàng như hóa đá, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.
Y túm lấy bàn tay Kiều Nhung đang kê trước ngực mình, sau đó lại đến gần thêm một chút, ngữ khí có tới mấy phần nguy hiểm: “Hử? Biểu muội?”
Kiều Nhung nháy mắt hoàn hồn.
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của y gần trong gang tấc, hơi bối rối một chút, cuối cùng vẫn mím môi, ngoan ngoãn trả lời: “Được, muội đồng ý.”
Kỳ Yến nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Kiều Nhung thì dừng lại nhìn nàng.
Theo sau khóe môi dần dần kéo lên, mắt đào hoa cũng hơi hơi cong lên, con ngươi lưu quang liễm diễm, nốt ruồi son nhỏ nơi khóe mắt cũng trở nên rực rỡ lấp lánh.
Kỳ Yến nhìn đôi mắt Kiều Nhung đầy trìu mến, mùi hương thanh lãnh cao quý hòa quyện với hơi thở ngọt ngào của nàng, vui như mở cờ trong bụng.
Sau đó y hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn vào bên má nàng.
Hôn xong, y lại lùi về phía sau một chút, khôi phục lại dáng ngồi thờ ơ bình đạm, chỉ là vẫn nắm chặt lấy tay nàng, vuốt ve các ngón tay mảnh khảnh của nàng, nói với nàng rằng: “Đây là chính miệng biểu muội đồng ý với trẫm, trẫm sẽ nhớ kỹ trong lòng.”
Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu.
Dù sao cũng phải hầu hạ thiếu chủ, dùng thân phận gì cũng như nhau.
Một khi nàng đưa ra quyết định, sẽ không hề thay đổi, trước sau như một.
Kỳ Yến vui vẻ cười híp mắt, lại liếc mắt nhìn đống giấy vụn trên bàn, tiếp tục nói: “Vậy thì không cần mời các quý nữ tới yến tiệc thưởng mai gì đó nữa, một lát nữa ta sẽ nói với mẫu hậu.”
Kiều Nhung sửng sốt, nàng hơi lo lắng, hé miệng muốn ngăn cản, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Nàng bắt đầu sắp xếp từ ngữ cho cẩn thận, nhưng vẫn đưa mắt nhìn y.
Kỳ Yến cảm nhận được ánh mắt của nàng, y nghiêng đầu nhìn qua: “Sao vậy?”
Kiều Nhung nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Có thể không hủy bỏ hay không?”
Kỳ Yến bất ngờ, y cau mày: “Muội muốn tham gia sao?”
Kiều Nhung gật đầu không chút do dự.
Hai hàng lông mày của Kỳ Yến càng nhíu chặt: “Vì sao? Nếu muội muốn ngắm hoa mai thì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ đi cùng muội…”
Dừng một chút, ánh mắt y lại lạnh đi: “Chẳng lẽ muội còn muốn tìm các tỷ muội cho mình sao?”
Kiều Nhung nghe vậy thì chớp mắt, nàng không hiểu hai chữ “tỷ muội” này có ý gì, nhưng nàng đã có chút kinh nghiệm xử lý khi thiếu chủ tức giận từ thế giới trước.
Kiều Nhung chủ động nhích về phía trước, sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo của Kỳ Yến, hơi lắc nhẹ, làm nũng với y: “Muội muốn tham gia yến tiệc thưởng mai, muội muốn quen nhiều bạn bè, có được không vậy?”
Kỳ Yến nhìn nàng, hơi thở trở nên nặng nề, yết hầu khẽ trượt.
Y kìm lòng mà quay mặt đi, không nhìn nàng, nhìn vào khoảng không đằng trước mà nói: “Vì sao phải làm quen với mấy tiểu thư đó? Muội có trẫm còn chưa đủ sao?”
Kiều Nhung nghe vậy, khóe môi mấp máy, nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Cầu Cầu đã từng nói, nàng không thể tiết lộ nội dung nhiệm vụ.
Thật ra nếu có thể, nàng cũng chẳng muốn đi kết giao với mấy vị tiểu thư đó.
Nhưng mà…
Kỳ Yến mãi chẳng nghe được câu trả lời, bèn quay đầu lại nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng hình như khá buồn bã, muốn nói lại thôi, ánh mắt mong chờ, đương nhiên là y không đành lòng, chỉ có thể thỏa hiệp. Kỳ Yến thở dài, dịu dàng nhìn nàng: “Trẫm đồng ý với muội.”
Hai mắt Kiều Nhung sáng rực lên, bắt đầu vui vẻ: “Thật vậy ư?”
Kỳ Yến: “Thật chứ.”
Dừng một lát, y lại tiếp tục nói: “Nhưng muội không được thân với mấy người đó quá, đã hiểu chưa?”
Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu.