Sau khi quyết định từ bỏ nhiệm vụ chi nhánh, Quý Lạc liền nghĩ kỹ rồi muốn nói rõ ràng với Thư Thịnh, nhưng mà Thư Thịnh cho rằng Quý Lạc sẽ nói một chuyện quan trọng* nào đó với hắn, liền lập tức đặt một phòng cơm ở một nhà hàng.
*Chắc chuyện quan trọng ở đây là chuyện QL tỏ tình với TT
Quý Lạc suy nghĩ, vẫn là nên đi thôi.
Thời điểm cô đến, Thư Thịnh đã ở đó, trên bàn đặt rất rất nhiều đồ ăn, cô thoáng liếc mắt một cái, phát hiện thế nhưng có rất nhiều món mình thích, xem ra Thư Thịnh thật đúng là đã tốn một phen tâm tư.
Cô ngồi xuống, trực tiếp vào thẳng chủ đề.
“Kỳ thật em đã có người mình yêu, cho nên chỉ đành phải nói một tiếng xin lỗi với anh.”
Thư Thịnh nghe vậy, tâm tình vốn đang sung sướиɠ nháy mắt liền trầm xuống, xem ra là hắn đang bị cô đùa bỡn, Quý Lạc, em đúng là làm tốt lắm.
Hắn bất động thanh sắc mà cầm lấy một cái ly, lắc lắc nước trong ly, sau đó đưa cho cô, nói: “Anh đã biết, em uống trước chén nước này đi, không thể làm người yêu chúng ta cũng có thể làm bạn tốt mà, đúng không?”
Trực giác của Quý Lạc nói cho cô biết, chén nước này tuyệt đối có vấn đề, cô nhìn khuôn mặt giống với Nguyệt Trì này, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Nhưng mà ở phía cửa phòng có vài bóng người, phỏng chừng hôm nay, cô sẽ không đi được.
Cô một bên làm bộ hoàn toàn không biết gì mà giơ ly lên, một bên ở trong đầu liên hệ với Nhị Linh, để nó phát ra cái tin tức truyền tới Quý Bắc, hy vọng hắn có thể tới sớm một chút.
Chờ khi cô uống xong chén nước kia, biểu tình của Thư Thịnh liền trở nên quỷ dị, thậm chí loáng thoáng có chút hưng phấn, trong lòng cô liền lộp bộp một cái.
Xem ra đây không phải là thuốc mê, mà là……
Chẳng được bao lâu, thân thể của cô liền bắt đầu có chút khô nóng, ánh mắt cũng dần dần trở nên mê ly, cô dùng sức véo lòng bàn tay của bản thân, vì để bảo trì thanh tỉnh, cô cố ý hỏi Thư Thịnh: “Anh đã bỏ gì vào trong nước?”
“Bỏ gì?” Thư Thịnh cầm lấy ly nước còn dư lại của cô, rồi uống một hơi cạn sạch, “Anh vốn dĩ không muốn làm như vậy, nhưng mà em một hai đều phải bức anh, anh cũng không thể để tất cả thành công dã tràng đi.”
Sau đó hắn giật giật cà vạt ở trên cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quý Lạc, cùng với Quý Bắc rất bất đồng, cảm giác hắn mang lại cho Quý Lạc chính là ghê tởm.
Tất cả là tại cô, nếu cô không đáp ứng, khả năng cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện Quý Bắc tới sớm một chút.
Cái dược hiệu này vô cùng khủng bố, dần dần cô bắt đầu mất đi ý thức, hơn nữa cô có thể cảm giác được bản thân đang khát vọng muốn được vuốt ve, mà bên người cô, lại đang có một chàng trai.
Dược hiệu trong người Thư Thịnh cũng bắt đầu phát tác, nhưng mà hắn vẫn đợi, đợi cho Quý Lạc tự mình chủ động, như vậy hắn mới có cảm giác thành tựu.
Thời điểm Quý Lạc sắp nhịn không được nữa, cánh cửa bỗng bị một bàn chân đá văng, Quý Bắc vội vàng tiến vào, ở phía sau hắn là một chuỗi dài bảo tiêu, mà những người được Thư Thịnh mang đến, đều đã bị bảo tiêu trói lại.
Khi Quý Bắc nhìn thấy bộ dáng của Quý Lạc, liền lập tức vọt qua, sờ sờ mặt cô, độ ấm nóng bỏng dị thường cho thấy hiện tại bản thân cô đang phải thừa nhận sự thống khổ vô cùng lớn, mà bên cạnh cô, là Thư Thịnh đang nằm với sắc mặt tương tự.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý, hắn nói với một bảo tiêu đứng gần hắn nhất: “Đi, dắt một con chó tới, các anh phải ở ngoài cửa canh chừng, biết làm thế nào rồi chứ?”
Bảo tiêu rùng mình một cái, trong lòng thầm bi ai thay cho Thư Thịnh.
Sau khi về đến nhà, Quý Bắc liền trực tiếp đem Quý Lạc ném vào bồn tắm, sau đó dùng nước lạnh giúp cô ngăn chặn lại dược hiệu, nhưng hắn đã xem nhẹ loại dược này, nửa tiếng sau, Quý Lạc vẫn là không thuận theo mà liên tục kêu nóng, lại còn muốn hướng trên người hắn cọ cọ.
Hắn lần lượt đẩy cô ra, mỗi lần như vậy cô lại lần lượt nhích lại gần, mỗi lần nhìn thấy biểu tình tội nghiệp của cô, trong lòng hắn liền có một cái ý nghĩ, đó chính là ăn cô luôn.
Nhưng mà, hắn không thể.