Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 27: Vườn trường Mary Sue (25)  

Quý Lạc đợi một lúc lâu cũng chưa nhìn thấy bóng người của Tưởng Phi, chờ đến lúc cô bắt đầu mất kiên nhẫn, nơi xa bỗng có một người đi tới, nhìn thấu trang điểm, Quý Lạc liền nhận ra.

Lục Thất Niên nhìn Quý Lạc, trên mặt lại không có nụ cười, mà hiện lên ý châm chọc, ngữ khí mang vị chua: "Đang đợi Tưởng Phi sao?"

Tuy rằng đã biết rõ, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà hỏi ra, chờ đến lúc nhìn thấy Quý Lạc gật đầu, hắn liền nổi giận, do dự một chút, vẫn đi nhanh bước lên thuyền, ngồi xuống rồi hắn liền bắt đầu dẫm chân, thuyền liền chuyển động.

Quý Lạc trầm mặc nhìn Lục Thất Niên, chờ thời điểm thuyền đã đi xa được hơn mười mét, mới hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Lục Thất Niên trực tiếp đem những lời này lý giải thành Quý Lạc không muốn hắn lên thuyền, tức khắc hai mắt liền trợn tròn, nhìn qua có vài phần buồn cười.

"Em nói xem tôi đang làm gì?"

Ngữ khí nổi giận đùng đùng, Quý Lạc một chút cũng không nghi ngờ nếu cô mà nói nữa thì giây tiếp theo Lục Thất Niên sẽ tức giận, vì thế cô liền không trả lời.

Nhưng mà Lục Thất Niên lại không chịu bỏ qua: "Rốt cuộc em thích Tưởng Phi ở điểm nào? Lớn lên đẹp trai sao?"

Nói xong, hắn lại phủ định: "Nhưng mà tôi so với hắn thì càng đẹp hơn a."

Lục Thất Niên vẫn luôn không thích khuôn mặt của chính mình, bởi vì khuôn mặt của hắn lớn lên như vậy làm thời điểm ban đầu có rất nhiều người đều không phục hắn, thậm chí còn có một ít thân thích của gia tộc đều đối với vị trí lão nhân gia của hắn như hổ rình mồi, bọn họ nhìn qua đều cho rằng hắn là người bất kham trọng trách.

Nhưng mà lúc này, hắn lại cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì có rất nhiều nữ sinh đều thích khuôn mặt này của hắn, tuy rằng hắn không hiếm lạ chuyện được các cô thích, nhưng mà hắn lại muốn Quý Lạc cũng thích, cho dù là thích mặt cũng tốt.

Quý Lạc thừa nhận, Lục Thất Niên xác thật lớn lên rất xuất sắc, thậm chí thực đẹp mắt, nhưng mà nếu như cô thích một người là vì khuôn mặt của người đó, thì đừng nói tới người khác khinh thường, chính cô cũng sẽ khinh thường bản thân.

Hơn nữa cô cũng không có thích Tưởng Phi, tuy rằng điều này chỉ có mình cô biết.

Thấy Quý Lạc trầm mặc, Lục Thất Niên lại hỏi tiếp: "Chẳng lẽ là bởi vì nhà Tưởng Phi có tiền?"

Hắn đã tra qua tư liệu của Tưởng Phi, gia cảnh xác thật rất giàu có, nhưng cũng không bằng hắn.

Lục Thất Niên vô tâm nói một câu, vào tai Quý Lạc lại nghe thấy hụt hẫng, cô nhìn qua là người hám giàu sao? Hơn nữa Lục Thất Niên có tư cách gì mà đi hỏi cô như vậy?

"Cút!"

Lục Thất Niên còn chưa có ý thức được Quý Lạc đã tức giận,

chỉ cho rằng Quý Lạc đang giúp Tưởng Phi nói chuyện, cũng nổi giận, liền trực tiếp đứng lên, thân thuyền cũng theo đoa kịch liệt lắc lư hai cái, Lục Thất Niên không đứng vững liền rớt xuống nước.

Quý Lạc vốn dĩ nghĩ Lục Thất Niên chính mình tự làm tự chịu, hắn xứng đáng bị xui xẻo, nhưng mà đợi đến thời điểm cô nhìn thấy Lục Thất Niên đang ở trong nước vùng vẫy, một cái ý nghĩa đáng sợ đột nhiên hiện ra.

Người này, sẽ không phải là không biết bơi chứ?

Nhìn thân thể Lục Thất Niên bắt đầu có khuynh hướng trầm xuống, Quý Lạc không kịp nghĩ nhiều, liền vội đem áo khoác cởi ra, rồi nhảy xuống.

Lục Thất Niên không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nước, bởi vì khi còn nhỏ hắn đã từng bị người khác đẩy xuống nước. Cái loại cảm giác ngập đầu cùng với hít thở không thông, làm hắn đối với nước sinh ra sợ hãi, nếu không phải là do Quý Lạc đang ở trên thuyền, hắn cũng sẽ không lên thuyền.

Giây phút bị rơi vào trong nước kia, ký ức khi còn nhỏ liền hiện đến, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra sợ hãi, nhưng mà thời điểm nhìn thấy Quý Lạc đang ra sức bơi tới chỗ hắn, hắn đột nhiên lại không còn sợ, ngược lại từ bỏ vùng vẫy, mở đôi tay ra.

Hành động này của hắn ở trong mắt Quý Lạc chính là đang tìm chết, may mắn khoảng cách cũng không còn xa, Quý Lạc thực mau liền bới tới bên người hắn, đôi tay Lục Thất Niên cứ như thế mà ôm chặt cổ cô.

Quý Lạc còn chưa kịp tức giận, đã bị ngữ khí của Lục Thất Niên làm cho ngơ ngẩn.

Lục Thất Niên tới gần Quý Lạc, đôi tay ôm lấy cổ cô, trong giọng nói mang theo một tia nức nở: "Xin em đừng rời khỏi tôi, bởi nếu như vậy, tôi sẽ không sống nổi."

Em biết không? Em chính là ánh sáng của tôi, sống ở trên đời chính là để đi theo đuổi ánh sáng của mình mà, nếu không còn ánh sáng, tôi còn đi theo đuổi cái gì?