Dưới sự yêu cầu của Bác Lam, Bác Anh Kiệt đồng ý để Bác Lam mang theo Bùi Diên Lễ đến biệt thự Bác gia bên bờ biển nghỉ phép, trên danh nghĩa là Bùi Diên Lễ bảo vệ Bác Lam, mà trên thực tế là Bác Lam vì muốn cho Bùi Diên Lễ tĩnh dưỡng tốt hơn.
Biệt thự ven biển này tương đối đẹp, gian phòng Bác Lam mặt hướng về biển vách tường cửa sổ một nửa đều là thủy tinh, đây là thủy tinh chống đạn đề phòng trường hợp khẩn cấp, chỉ cần kéo cửa sổ kia xuống, là có thể đứng ở bên ngoài dựa vào lan can đón nhận từng cơn gió biển thưởng thức phong cảnh biển trời bình yên. Cho dù có gió mưa bão táp, ở ngay trong phòng chỉ cần nhìn phiến cửa sổ sát đất kia, là có thể cảm giác được chỉ cần một giây tiếp theo bão táp sẽ ùa vào trong phòng, nhưng vĩnh viễn chuyện này sẽ không phát sinh, sẽ càng tăng thêm phần lãng mạn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Không cho làm bảo tiêu nữa?!” Bùi Diên Lễ đột nhiên đứng lên, không cẩn thận khẽ động vào vết thương, không khỏi nhíu chặt lông mày. Chết tiệt! Linh cảm của mình đã trở thành sự thật rồi sao!?
Bác Lam nguyên bản đang dựa vào lan can hưởng thụ từng cơn gió biển thổi tới, vừa quay đầu lại phát hiện Bùi Diên Lễ chau mày, bận rộn đi tới bên cạnh anh đỡ lấy anh: “Làm sao vậy? Vết thương còn rất đau?”
Đối với Bác Anh Kiệt nói muốn bọn họ nghỉ phép, nhưng kỳ thực Bác Lam là muốn thừa cơ hội này muốn cùng Bùi Diên Lễ ở chung với nhau. Bùi Diên Lễ lạnh nhạt cũng không phải ngày một ngày hai, cậu vốn cũng không vội vã, nhưng sau sự kiện này cậu nhìn ra rồi, Bùi Diên Lễ không chỉ là lạnh nhạt không cảm xúc, vốn là không lấy mạng của mình xem là một chuyện! Nếu lại tiếp tục như thế, chờ cậu tiếp nhận chức lão đại từ ba mình, số lần nguy hiểm sẽ càng nhiều! Đến thời điểm, lẽ nào mỗi một lần cũng đều muốn Bùi Diên Lễ liều mạng cứu giúp à!
Loại chuyện đó người khác đi làm là tốt rồi, Bùi Diên Lễ tuyệt đối là không được!
Bùi Diên Lễ không thể cử động thân thể đau đớn, xoay người nắm lấy hai vai Bác Lam dùng sức lắc: “Cậu đã nói gì với lão gia? Nói không cho tôi làm bảo tiêu tiếp sao!?”
“Không sai.” Bác Lam nhìn ra được dáng vẻ anh gấp gáp, khẽ mỉm cười, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, “Chẳng qua anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh rời đi bên cạnh em, đối với em mà nói chỉ có anh là quan trọng nhất…”
Bùi Diên Lễ hất tay cậu ra.
“Đây là công việc của tôi! Cậu làm sao có thể tự ý làm chủ như thế!” Đây là lần đầu tiên anh gào thét trước mặt Bác Lam.
Bác Lam mở to đôi mắt không thể tin nhìn vào anh: “Em đây là vì muốn tốt cho anh! Anh có biết không mỗi lần nhìn thấy anh vào sinh ra tử ở trước Quỷ Môn Quan, em có bao nhiêu là khó chịu!”
“Vậy cũng là sự lựa chọn của tôi! Tôi hao hết tâm lực khổ sở giãy dụa nhiều năm như vậy mới trở thành bảo tiêu của cậu! Tôi…” Anh đột nhiên ngừng miệng, không muốn nói nữa.
Bác Lam sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Diên Lễ, em có thể cho rằng đây là thông báo không? Có thể không? Em chờ đợi nhiều năm như vậy, chỉ hi vọng từ trong miệng anh nghe được một câu coi trọng em…”
Cậu đến gần Bùi Diên Lễ, ôm lấy vòng eo cường tráng, cảm thụ quần áo phía dưới anh vì cứu lấy chính mình mà được huân chương.
“Em thậm chí không cần anh phải nói một câu yêu em…”
Bùi Diên Lễ dùng sức đẩy cậu ra, lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt chỉ có hàn băng cùng lạnh lẽo: “Nếu như không phải bảo tiêu của ngài, như vậy xin thứ cho thuộc hạ không thể ở lại bên cạnh ngài, thuộc hạ hiện tại sẽ trở về bên cạnh lão gia.”
Anh xoay người đi ra ngoài.
“Trở về!” Tiếng gào nổi giận vang lên.
Bùi Diên Lễ đứng lại.
“Anh muốn đi nơi nào!?”
“Trở về chỗ lão gia.”
“Không cho! Không cho không cho! Anh là lễ vật mà ba tặng cho tôi! Anh chỉ thuộc về một mình tôi!”
Bùi Diên Lễ quay đầu lại, trên vẻ mặt mang theo từng tia bi ai: “Thiếu gia… Tôi không phải là món đồ chơi… Lão gia đem tôi đưa cho cậu, chỉ là muốn tôi làm bảo tiêu của cậu, một khi không còn làm bảo tiêu, tôi nhất định phải trở về bên cạnh lão gia.”
“Không được!” Bác Lam nhào tới nắm lấy áo anh, “Ổng đem anh đưa cho tôi, tất cả của anh đều là của tôi rồi! Đừng nghĩ có thể dễ dàng rời đi!”
“Xin lỗi, thiếu gia.”
Bùi Diên Lễ muốn hất tay cậu, vậy mà Bác Lam nắm thật chặt, con mắt đỏ ngầu, như sắp khóc lên.
“Anh không phải thuộc hạ của ba sao? Nếu anh là thuộc hạ của ba thì cũng chính là của tôi! Anh là thuộc về tôi!”
“Trong quy định của giới xã hội đen, ai là lão đại chúng tôi thì người đó có chức cao hơn, hiện tại ngài còn chưa phải.” Bùi Diên Lễ khẽ mở cổ tay trắng nõn cậu ra, cũng không dám quá dùng sức, Bác Lam nắm quá chặt, nếu anh không cẩn thận sẽ làm cậu bị thương.
“Bây giờ tôi coi như là lão đại! Không… Anh vẫn làm bảo tiêu của tôi! Không! Không đúng! Em không muốn anh bị thương nữa! Không cần đi! Diên Lễ! Cầu anh! Diên Lễ!”
Bùi Diên Lễ khẽ cắn răng, cởϊ qυầи áo ra, lộ ra băng vải quấn đầy lòng ngực tráng kiện.
“Thiếu gia nếu ngài thích bộ đồ này, vậy thì tôi đưa cho ngài.”
Không chờ Bác Lam bị động tác quyết tuyệt kinh sợ đến thần trí hồi phục lại, anh đã nhanh chân đi ra cửa, ở bên ngoài đóng cửa lại. Bác Lam liều lĩnh đuổi theo, nhưng chỉ đυ.ng vào cánh cửa lạnh lẽo.
“Diên Lễ! Anh muốn đi đâu! Diên Lễ! Diên Lễ!”
Bùi Diên Lễ ở bên ngoài cổng khóa lại, chìa khóa ném đến thủ vệ canh cửa.
“Bây giờ tôi trở về thành phố S gặp lão gia, trước khi tôi đi không cho phép thả cậu ta ra.”
Thủ vệ cạnh cửa kia lắp ba lắp bắp nói: “Có thể… Có thể là… Thiếu gia hắn…”
Bùi Diên Lễ từ sau lưng rút ra súng của bản thân đặt trên đầu hắn: “Nếu để tôi phát hiện cậu ta đuổi theo, cậu sẽ chết chắc.”
Thủ vệ run rẩy bịch một tiếng trượt xuống đất: “Nghe… Nghe Bùi gia ngài dặn dò!”
“Diên Lễ! Tôi không cho anh đi anh có nghe hay không! Nếu anh dám rời đi tôi sẽ chết cho anh xem! Tôi nói được là làm được! Diên Lễ! Anh trở về đi!” Như mũi tên sắc nhọn, Bùi Diên Lễ cảm giác được vết thương trên đầu bị Tam Khán Dương làm cho phát đau.
Anh cầm súng trên tay chỉ tên thị vệ đen đủi: “Bảo vệ an toàn thật tốt cho thiếu gia, nếu như cậu ấy bị thương, cả nhà cậu cũng đừng hòng sống sót!”
Đem súng giắt ở sau lưng, anh nhanh chóng hướng về biệt thự đi ra ngoài. Ven đường gặp phải thuộc hạ Bác gia đều rất kinh ngạc nhìn anh không bận đồ, cả thân thể anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhưng không một ai dám hỏi, chỉ là theo lệ bắt chuyện “Anh Bùi ổn ạ!” Bùi Diên Lễ không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi ra ngoài.
Công cụ giao thông hiện đại quá mức thuận tiện, mấy tiếng sau một lần nữa thay đổi một bộ tây trang màu đen Bùi Diên Lễ đã đứng ở văn phòng công ty trước bàn Bác Anh Kiệt.
“Ngài giải trừ chức vụ bảo tiêu bảo vệ thiếu gia sao?” Bùi Diên Lễ tay chân thẳng tắp đứng ở đó hỏi.
Bác Anh Kiệt thân thể mập mạp ngồi trên ghế da, đôi mắt từ phía sau tròng kính nhìn về phía anh: “Tại sao cậu lại trở về? A Lam đâu?”
“Thiếu gia còn ở biệt thự nghỉ phép, ngài giải trừ chức vụ bảo tiêu, tôi nhất định phải trở về chờ đợi công việc ngài sắp xếp.”
Bác Anh Kiệt lấy văn kiện nhẹ nhàng bỏ vào trên bàn, gỡ xuống kính mắt: “Cậu còn nhớ tới câu nói trước kia lúc tôi đem cậu đưa cho A Lam sao?”
“Lão gia giáo huấn, thuộc hạ khắc ghi trong tâm khảm!” Hiện tại Bùi Diên Lễ như một con robot, không có tình cảm, chỉ trung thực thi hành mệnh lệnh.
Bác Anh Kiệt cười lên, khoát khoát tay: “Chuyện như vậy không tính là giáo huấn, chẳng qua khi thấy cậu được thiếu gia ‘sủng ái’ nhưng vẫn không quên những lời tôi nói qua, thực sự là hiếm thấy.”
Bùi Diên Lễ thân thể chấn động một chút, lão biết rồi! Mặc kệ anh có ẩn giấu như thế nào, lão hồ ly này vẫn là biết rồi!
“Nói thật, A Lam lần này chủ động giải trừ chức vụ bảo tiêu, tôi rất là cao hứng. Nó quá mức thân cận cậu, đây không phải ý tốt, chẳng qua thời gian dài như vậy tôi có quan sát thử, tôi cảm giác cậu là con người rất tốt, đối với Bác gia chúng ta tuyệt đối trung thành, năng lực lại mạnh. Vì lẽ đó tôi hi vọng cậu rời đi A Lam sau đó làm một phen sự nghiệp, cậu hiểu chưa?”
Vẻ mặt Bùi Diên Lễ khi ông nói xong câu này không biết đã thay đổi mấy lần, khi ông nói ra “Cậu hiểu chưa?” Thân thể anh không dễ phát giác liền thả lỏng một chút.
“Tạ lão gia bồi đắp!” Anh cúi đầu xuống thật sâu, nhìn qua cảm động đến rơi nước mắt.
“Ừm,” Bác Anh Kiệt khẽ gật đầu, “Địa vị của cậu đối với A Lam vẫn là như vậy, ngoại trừ ta cùng A Lam ra, cậu không cần phải nghe lời bất luận người nào. Từ giờ trở đi cậu chính là trợ lý số một của ta, giúp đỡ ta chuyện làm ăn trong bóng tối.”
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Diên Lễ! Tôi biết anh ở bên trong! Tại sao không ra! Thả tôi ra! Diên Lễ!”
Bên ngoài phòng làm việc truyền đến âm thanh hỗn độn đồ đạc thay phiên nhau ngã rạp xuống đất, còn có người bị đánh đến mức rêи ɾỉ, cùng với âm thanh khuyên bảo của các công nhân làm việc ở đây.
“Anh ra đây! Diên Lễ!”
“Thiếu gia, tổng giám đốc nói rồi, không cho phép bất luận người nào quấy rối…”
“Cút ngay!”
“Thiếu gia… Ui cha!”
“Diên Lễ!”
Bác Anh Kiệt ra hiệu Bùi Diên Lễ theo sau lưng, chính mình mở cửa đi ra ngoài.
Nguyên bản văn phòng ngăn nắp gọn gàng bị quấy tung đến rối tinh rối mù, khoảng cách Bác Lam gần bàn làm việc cùng cái ghế của Đồng Đồng bị đạp ngã trên mặt đất, văn kiện bay đầy đất, hai cái máy vi tính xui xẻo nằm ở nơi đó, xoẹt bùm bốc lên đốm lửa điện màu xanh lam, có một người dường như bị đá vị trí trọng yếu, nằm dưới đất lăn lộn che đi eo chính mình. Bác Lam đứng ở trung tâm hỗn độn, nhiều người liều mạng ngăn cản đường đi của cậu, còn có hai người từ phía sau tiếp cận cậu, nhưng những người này chỉ là nhân viên công chức làm sao có thể so được với Bác Lam sức mạnh cường hãn, tung mấy cú liền bị hất văng sang một bên.
“A Lam! Dừng tay!”
Một tiếng quát lớn uy nghiêm, tất cả mọi người dừng tay, ngay cả cái tên nằm trên đất rêи ɾỉ cũng lập tức bò dậy chạy đến bên trong góc cắn răng thống khổ, Bác Lam đẩy ra những tên viên chức căn bản không tạo được bao nhiêu uy hϊếp, những người kia cuống quýt nháo nhác vỡ tổ chạy đi.
Nhìn thấy Bùi Diên Lễ, ngay cả lên tiếng chào hỏi Bác Anh Kiệt cũng không có, Bác Lam liền quên hết tất cả hướng về anh chạy tới.
“Diên Lễ! Tôi biết anh sẽ ở đây…”
Khi cậu vẫn chưa chạm đến Bùi Diên Lễ, đã bị Bác Anh Kiệt giang cánh tay ra chặn rồi.
“Ba!” Cậu căm tức cái lão già mấy năm trước so với cậu đã thấp bé đi rất nhiều, tuy rằng cậu rất muốn đẩy ra ngăn cản không có chút ý nghĩa nào, nhưng ông dù sao cũng là ba của cậu, vì thế cậu chỉ đành căm tức hậm hực.
Bác Anh Kiệt nắm vai cậu, hời hợt xoay một vòng, đem cậu mang đi hướng về bên trong phòng làm việc của mình, đồng thời dễ dàng che đi giữa hai người bọn họ.
“A Lam lại đây, ba có chuyện muốn nói với con, chúng ta đi vào nói…”
Bác Lam tránh mấy lần nhưng không tránh được ông lão không có lực ràng buộc, bất đắc dĩ cùng ông đi vào, Bùi Diên Lễ đi phía sau bọn họ, ba người sau khi đi vào, cửa liền bị đóng lại.
Đi vào bên trong, Bác Lam nhân lúc Bác Anh Kiệt không chú ý, bỗng nhiên tránh tay ông ra, nhào tới trên người Bùi Diên Lễ, kéo cổ ôm chặt lấy anh.
“Tôi nói rồi tôi tuyệt đối sẽ không để anh rời đi! Nếu để cho anh lưu lại bên cạnh tôi nhất định phải làm bảo tiêu tôi, vậy anh phải làm bảo tiêu! Người khác không một ai có quyền như vậy! Điều này cũng không được sao! Diên Lễ!?”
Ánh mắt khẩn cầu như vậy, bất kể là ai nhìn cũng nhẹ dạ. Thế nhưng Bùi Diên Lễ chỉ là ngơ ngác đứng ở nơi đó mặc cậu ôm ấp, cũng không đẩy ra cũng không ôm lại cậu.
Hoàn toàn bị lãng quên ở một bên Bác Anh Kiệt ho nhẹ một tiếng: “A Lam này…”
Bác Lam ôm chặt Bùi Diên Lễ, vùi đầu vào trong lòng ngực anh, cũng không quay đầu lại nói: “Ba! Đưa hắn cho con! Không phải ba đã từng nói hắn là quà tặng sinh nhật con sao? Nhanh ra lệnh đi! Đem hắn trả lại cho con!”
Nhìn thấy con trai đối với một người đàn ông chấp nhất không để ý chút nào Bác Anh Kiệt chỉ hơi cười. Phàm là trên phương diện làm ăn cùng với ông giao thiệp mà nói, đối với những người hiểu rõ ông, cái loại vẻ mặt sau lưng này, tuyệt đối là loại đa mưu túc trí khiến người ta khó lòng phòng bị!
“A Lam, con muốn hắn có đúng hay không?”
“Không sai!” Cũng không cái nào quan trọng hơn cái này.
“Vậy con muốn cho hắn lấy thân phận gì ở lại bên cạnh con?”
“Ơ?” Bác Lam từ trong lòng ngực Bùi Diên Lễ ngẩng đầu lên, cùng anh ánh mắt đồng dạng nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn ba cậu.
“Nếu như muốn cho hắn lấy thân phận bảo tiêu ở lại bên cạnh con, từ nay về sau con và hắn sẽ gặp phải ít nhiều nguy hiểm.”
“…?” Đến cùng là ba muốn gì?
Bác Anh Kiệt nói tiếp: “Đối với ba mà nói, một là lòng trung thành, dùng mạng của mình cùng bảo tiêu người khác quá dễ tìm, sát thủ huấn luyện chuyên nghiệp của ba trong bộ đội không ít, muốn ít muốn nhiều đều có. Nhưng một người có đầu óc, có năng lực địa vị lại trung thành thì rất khó tìm. Chờ con tiếp nhận vị trí của ba, nếu như không có một người như thế giúp con, con thực sự quá vất vả.”
Bác Lam không rõ vì sao, chẳng qua vẫn là ôm chặt Bùi Diên Lễ, lớn tiếng nói: “Con không để ý!”
Bác Anh Kiệt cười lên.
“Bùi Diên Lễ năm nay đã ba mươi ba tuổi, hiện tại xác thực là thời điểm hoàng kim nhất. Nhưng một khi đã vượt qua tuổi ba mươi lăm, thân thể của hắn sẽ giảm dần theo từng năm —— A Lam, con không cần tranh luận, đây là sự thật. Chờ hắn đến tuổi bốn mươi lăm, tình trạng cơ thể sẽ giảm xuống trạng thái không thể làm bảo tiêu, một khi không thể đảm bảo làm bảo tiêu, có thể sống được bao lâu đây?”
Cho dù Bác Lam đến thời điểm đối với tình cảm của cậu vẫn không thay đổi, nhưng những người ở dưới tự nhiên sẽ không phục, một bảo tiêu nhận hết sự sủng ái nhưng không có năng lực bảo vệ người khác, sẽ không sống được bao lâu.
“Cho dù hắn có trở thành phụ tá có sức mạnh trung kiên, vậy thì không giống nhau. Mặc kệ hắn có phải là bảo tiêu, có thể lực tuổi trẻ, cái gì cũng được ở bên cạnh con làm cánh tay trái đắc lực của con, con —— không muốn sao?”
Bác Lam vẫn cứ ôm Bùi Diên Lễ, nhìn vẻ mặt của cậu, hẳn là còn đang do dự.
“Chuyện này…”
“Vì lẽ đó con thả hắn ra cũng không phải là chuyện gì xấu, sau này các con có thể đồng thời vĩnh viễn bên nhau, hiện tại tạm thời cần phải tách ra.”
“… Chúng ta sẽ tách ra trong bao lâu?” Bác Lam do dự hỏi.
“Sẽ không lâu.” Bác Anh Kiệt cười đồng ý.
“Vậy còn anh?” Bác Lam ngẩng đầu lo lắng nhìn Bùi Diên Lễ. Cậu không muốn tách ra! Từng giây từng phút cũng không muốn! Đối với cậu mà nói tương lai sống mãi không bằng một giây hiện thực! Thế nhưng cậu không phải một đứa con nít —— tuy rằng cậu mới mười bảy tuổi, vẫn còn chưa lớn —— cậu nhất định phải có dự định trong tương lai mười mấy năm sau. Nhưng mà ngay cả như vậy, cậu vẫn hi vọng Bùi Diên Lễ có thể cự tuyệt con đường mà bọn họ giao cho hắn.
—— đây là, cậu đặt hi vọng vào “Bùi Diên Lễ”.
“Tôi…” Bùi Diên Lễ trước sau cũng không có liếc mắt nhìn Bác Lam, “Thuộc hạ nghe theo lão gia sắp xếp.”
Bác Lam cánh tay cậu ở sau lưng anh càng thu chặt anh lại, hầu như chặn lấy cơ bắp trên người anh.
Bùi Diên Lễ không nhúc nhích.
Bác Lam cắn chặt môi dưới, nhìn chòng chọc nam nhân lạnh lùng kia, đột nhiên nhón chân lên, dùng sức kề lên miệng anh. Bùi Diên Lễ kinh hãi, Bác Anh Kiệt biết chuyện của bọn họ là một chuyện, thế nhưng để lão nhìn thấy lại là một chuyện khác! Anh muốn vùng thoát khỏi Bác Lam, nhưng Bác Lam ôm rất chặt, cả người ôm chặt dán vào anh, đồng thời còn hôn nồng nhiệt, thân thể ở trên người anh nhẹ nhàng ma sát. Bùi Diên Lễ thân thể cương trực không dám dùng quá nhiều sức, chỉ có thể mặc cậu ôm chặt lấy chính mình.