Ám Sắc Chi Thống

Chương 1-2

Bùi Diên Lễ không trả lời cậu, bởi vì lúc này anh đang cố gắng muốn đem Bác Lam đưa lên, Bác Lam có thể cảm giác được cánh tay anh ôm lấy chính mình từng thớ cơ bắp đang căng cứng lên, ngay cả trên áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi đầy cả áo.

Thân thể Bác Lam cứ như vậy từ từ nhấc lên, đến bên cạnh vách núi, Bùi Diên Lễ cắn răng nói: “Thiếu gia! Mau! Mau bắt lấy bên cạnh! Tôi đẩy cậu!”

Bác Lam nghe lời một tay bám vào bên cạnh vách núi, bởi vì thân thể thụt lùi về phía vách đá, một tay khác không có cách nào chạm đến vách đá, chỉ có thể chống đỡ trên vai Bùi Diên Lễ.

Trong lúc Bùi Diên Lễ ra sức đẩy thật mạnh, Bác Lam không dễ dàng gì mới bò lên được, đến được vách núi cheo leo, cậu lúc này mới cảm giác được trên áo mình cũng ướt đẫm mồ hôi. Cậu ngồi trên vách đá, thở ra làn hơi thật lớn, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng nõn dần dần ửng đỏ không bình thường, trên mặt đều là mồ hôi hột.

Ngoại trừ người kia đã từng bắt mẹ đến vách núi này, cậu chưa từng cảm thụ cảm giác như ngày hôm nay —— đó là cảm giác cực kỳ sợ hãi! Cậu đã nghĩ rằng mình chết chắc rồi, nhưng Bùi Diên Lễ đã cứu cậu, trong khi trước đó mình đã muốn gϊếŧ người đó…

Cậu quay đầu nhìn lại, có chút ngạc nhiên phát hiện Bùi Diên Lễ vẫn còn ở nơi đó, xem ra chưa có được mệnh lệnh của cậu, nên không thể bò lên được.

“Anh lên đây đi.” Bác Lam nói, trách ra một bên cho anh lên.

Bùi Diên Lễ lúc này mới chống đỡ từ bên cạnh bò lên.

Bác Lam ngửa đầu nhìn anh, nói: “Vừa rồi anh có rất nhiều cơ hội phản kháng tôi, có thể gϊếŧ tôi ngay chỗ này, vì sao không động thủ?”

Lúc giao ra đóa hoa nhỏ, lúc cậu rớt xuống vách núi, lúc anh nâng đỡ cậu…

Mỗi một lần đều dễ dàng đẩy cậu vào chỗ chết, nhưng một khi cậu gặp nguy hiểm thì được anh cứu tới, chờ anh lên được thềm đá, ưu thế giữa bọn họ ngay lập tức sẽ có thể bị đảo ngược, thế nhưng anh không làm gì cả, chẳng lẽ anh không sợ cậu sẽ tự ý quyết định không thể không gϊếŧ anh sao? Chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra.

“Cậu là chủ tôi chỉ là bảo tiêu. Nguyên tắc huấn luyện của tôi chính là cho dù mình có chết, cũng tuyệt đối không cho phép chủ nhân bị bất kỳ tổn thương gì!” Thanh âm Bùi Diên Lễ bình thản, dường như chưa từng trải qua thời khắc sinh tử vừa rồi.

Không biết vì sao lúc đó dường như anh phát ra ánh hào quang phát sáng, anh đứng thẳng người ở nơi đó, như một người lính, mùi mồ hôi cả cơ thể đầy cơ bắp được quần áo bao lấy tỏa ra nam tính cùng cường mỹ.

Nhất —— kiến —— chung —— tình!

Bác Lam đột nhiên nở nụ cười.

“Em hiểu rồi…” Cậu lẩm bẩm nói.

Bùi Diên Lễ không hiểu cậu cười cái gì, vẻ mặt rất nghi hoặc.

“Ôm em lên.” Bác Lam hướng về anh vươn tay, ra mệnh lệnh.

Bùi Diên Lễ không quá sáng tỏ ý của cậu, chẳng qua vẫn cúi xuống thân thể, đem cả thân thể cậu còn ngồi dưới đất ôm lên.

Bác Lam hai cánh tay vòng lấy cổ anh, đầu tựa vào vai anh, âm thanh trầm thấp chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “… Bắt đầu từ hôm nay, anh liền làm người của em đi!”

“!?”

Năm đó, Bác Lam 14 tuổi, Bùi Diên Lễ 30 tuổi.

Mùa hè năm 1997.

Mặc dù là con trai của lão đại, nhưng việc học vẫn là trên hết, đây là lời mẹ Bác Lam vẫn luôn kiên trì nói, Bác Anh Kiệt đối với vợ yêu lúc còn sống chưa bao giờ nói một chữ “Không”, rồi khi bà mất đi vẫn giữ vững lập trường như thế.

Chẳng qua khi Bác Lam đến trường so với lúc ở nhà có sự khác biệt, ngôi trường kia đã tồn tại hơn mười năm bao gồm những giáo viên dạy học rất nổi tiếng, từ nhà trẻ cho đến đại học đều có, tất cả học sinh nhập học vào đó đều là con cháu hắc đạo, nói cách khác, người nhà học sinh nơi này ít nhất cũng phải có một người xuất thân từ hắc đạo, hơn nữa địa vị sẽ không thấp. Bởi mối quan hệ như vậy, trường học này lại duy trì loại cân bằng, bên trong phạm vi đó tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nhân vật hắc đạo từ nơi này đi gây hấn, ai dám phá hư thế cân bằng này, ngay lập tức sẽ bị hết thảy người của hắc đạo đến truy sát.

Đây hẳn là chuyện tất nhiên rồi.

Bảy giờ sáng, người hầu đã đem bữa sáng đặt tại bàn ăn, nhưng Bác Anh Kiệt không có ở đây, Bác Lam còn ở trên lầu ngủ, còn chưa xuống đây.

Bùi Diên Lễ chuẩn bị kỹ càng ô tô cùng tất cả đồ dùng Bác Lam để đến trường, lại nhìn bàn cơm trống rỗng, nhẹ nhíu mày. Anh nhanh chân đi lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Bác Lam, không có đáp lại. Anh nắm chặt cửa, xoay tròn cửa liền mở.

Luồng không khí rét lạnh bên trong bổ nhào đến, đây là kết quả mở máy lạnh với số nhỏ nhất. Bác Lam còn ngủ ở trên giường không hề nhúc nhích. Mặc kệ bình thường cậu là người như thế nào, thời điểm ngủ vẫn là dáng vẻ không hề phòng bị —— bao bọc cả người vào trong chăn, lộ nửa mặt ra bên ngoài, thân thể dưới chăn cuộn lại như con tôm.

Bùi Diên Lễ cầm lấy remote tắt máy lạnh, đi tới bên giường, nhẹ giọng ở bên tai Bác Lam kêu: “Lam thiếu gia, dậy đi, đã đến giờ rồi!”

Bác Lam bất mãn lẩm bẩm một tiếng gì đó, trở mình ngủ tiếp.

Bùi Diên Lễ có chút bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng lay người cậu: “Thiếu gia! Mau dậy đi! Cậu sẽ đến trễ mất! Đến lúc đó lão gia nhất định sẽ trách phạt tôi…”

“Ông ta dám!” Bác Lam đột nhiên mở mắt ra, con ngươi trắng đen rõ ràng nào có chút mảy may buồn ngủ gì.

Bùi Diên Lễ nở nụ cười nhàn nhạt, “Vậy thì mời thiếu gia nhanh lên một chút xuống đây đi, nếu không thật sự sẽ đến trễ đó.”

Anh đang muốn xoay người rời đi, lại nghe âm thanh Bác Lam phía sau lười biếng đuổi theo.

“… Hôn em, bằng không em sẽ không đứng lên.”

Bùi Diên Lễ thân thể cứng ngắc, đây là mục đích của Bác Lam mỗi sáng sớm trước khi rời giường đều đề ra! Kỳ thực mỗi ngày cậu đều thức dậy sớm, nhưng lại không chịu dậy chỉ chờ Bùi Diên Lễ tới gọi cậu, sau đó —— đòi thù lao bằng một nụ hôn.

Đương nhiên, chỉ một cái hôn là không đủ, khi đó Bác Lam nói “Hôn rồi mới dậy” chính là ý này. Đối với điểm này, Bùi Diên Lễ mới ban đầu chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao cậu lại muốn chính mình đến hôn kia chứ? Anh không phải chỉ là bảo tiêu hay sao? Kỳ thực ý chính là, mỗi ngày anh không biết phải tốn bao nhiêu khí lực mới có thể tránh thoát bị Bác Lam tập kích.

“Diên Lễ?” Không biết từ khi nào, Bác Lam đối với anh xưng hô không “Ê” thì “Chú” nay đã biến thành “Diên Lễ”, Bùi Diên Lễ tuy rằng trước sau đều không quen cách gọi như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải tuân mệnh.

“… Vâng, thiếu gia.”

Anh đi trở về bên giường, hai cánh tay chống đỡ xuống giường, cúi đầu ở bên môi Bác Lam chạm nhẹ.

Bác Lam đối với nụ hôn qua loa như vậy rất là bất mãn, cánh tay từ trong chăn đưa ra, vòng lấy cổ anh đang muốn lui lại, đem đầu anh đè xuống.

“Thiếu gia…”

“Gọi em là Lam…”

“…”

“…”

Nụ hôn sâu chặn đứng thanh âm hai người, trong phòng ngoại trừ tiếng hôn môi ướŧ áŧ ra thì xung quanh cực kỳ yên lặng.

Sáng sớm du͙© vọиɠ của nam nhân rất mạnh, đặc biệt là dưới tình huống như vậy, Bác Lam rất nhanh không làm chủ được mình, không khỏi quấn lấy cổ Bùi Diên Lễ dùng sức đem anh hất xuống giường. Bùi Diên Lễ vì ngăn chặn cậu trái lại không thể dùng lực, dễ dàng bị cậu ép ngã xuống giường.

Cả người Bác Lam đều đè lên thân thể Bùi Diên Lễ, sáng sớm tinh mơ cậu lên cơn hưng phấn kề sát hạ thân Bùi Diên Lễ, Bùi Diên Lễ ngay cả cử động cũng không dám, hai cánh tay nắm chặt dra trải giường, nơi tay anh nắm chặt hiện ra từng nếp gấp.

Thời điểm lưỡi Bác Lam luồn vào, anh chỉ yếu ớt đáp lại, nhưng hai cánh tay càng nắm chặt dra trải giường hơn, dường như anh đang cố chịu đựng áp lực gì đó.

Thấy anh không nghênh hợp nhưng cũng không từ chối dường như còn ngầm đồng ý, Bác Lam một tay từ phía dưới âu phục chỉnh tề của anh, mở ra hàng cúc áo anh, vuốt ve trước ngực anh…

“Thiếu gia!” Bùi Diên Lễ nắm lấy cái tay không an phận kia, chế trụ bờ vai cậu đẩy cậu cách ra một khoảng, biểu tình trên mặt không bị ảnh hưởng từ tìиɧ ɖu͙© Bác Lam đem lại, bình thản nói: “Đã đến giờ rồi, nếu cậu không xuống dùng cơm sẽ không kịp.”

“Loại chuyện này không cần vội vã…” Bác Lam đè xuống tay anh, tiếp tục chuyện vừa rồi.

Bùi Diên Lễ quay mặt qua chỗ khác: “Xin cậu đừng làm tôi khó xử, thiếu gia!”

Bác Lam nhìn vẻ mặt anh cố chấp, trong chốc lát thất bại mà thở dài: “Được rồi, em biết rồi, nhưng mà phải tính sao với cái này bây giờ…?” Hạ thân cậu ở trên thân thể anh nhẹ nhàng cọ xát, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.

Bùi Diên Lễ vẻ mặt không có chút rung động nào, nói: “Lão gia giao cho tôi nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho cậu đồng thời chăm sóc sinh hoạt thường ngày, nhưng lão gia chưa từng nói qua tôi nhất định phải phục vụ loại này.”

“Câu này anh đã nói với em ba năm nay rồi, có thể đổi câu khác được không?”

Bùi Diên Lễ ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Nam nhân đã 33 tuổi này không để lại bao nhiêu dấu vết thời gian, chỉ có càng thành thục càng chững chạc khí tức lắng đọng đi, khuôn mặt anh so với bốn năm trước lần đầu tiên Bác Lam nhìn thấy không có quá nhiều thay đổi, mà dáng vẻ bởi vì năm tháng trôi qua lại càng trở nên sâu sắc đầy mị lực cùng thành thục.

Bác Lam vào buổi tối 3 năm trước đó liền nghĩ trăm phương ngàn kế muốn có được người đàn ông này, muốn anh “Làm người của mình”. Đó là một loại tình cảm cùng chấp niệm, 3 năm qua không giảm trái lại cứ dần dần tăng lên.

Mà ngược lại so với cậu, là thái độ Bùi Diên Lễ, trước sau vẫn bình thản như vậy, không xa không gần, không quá quan trọng… Giống như hiện giờ vậy.

Cùng Bùi Diên Lễ không nói gì mà giằng co trong chốc lát, Bác Lam trong 3 năm này mỗi một ngày đều như thế này —— thỏa hiệp.

“Được rồi… Cái ‘Vấn đề’ này để tự mình em giải quyết, chẳng qua em muốn có cái trao đổi, em muốn anh gọi em một tiếng ‘Lam’.” Ngữ khí có chút làm nũng.

Liên quan đến vấn đề này, trong 3 năm qua Bác Lam đã cùng anh tranh luận qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần thật vất vả để đổi lấy một tiếng “Lam”, nhưng cũng không lâu lắm Bùi Diên Lễ lại khôi phục đối với cậu xưng hô như trước, nhưng cậu vẫn đối với cái này rất kiên trì, mỗi ngày chí ít nhất định phải nghe anh gọi mình một tiếng “Lam” mới được.

Bùi Diên Lễ vẫn trầm mặc không nói.

Bác Lam có chút không nhẫn nại, “Yêu cầu” của cậu vẫn còn chưa được thư giải, mà cậu lại có du͙© vọиɠ đối với người đàn ông ngay dưới thân mình. Cậu giơ tay kéo cà vạt anh…

“Lam.” Trầm ổn, thanh âm từ tính.

Bác Lam ngừng tay: “Gọi lại một lần.”

“Lam.”

“Lại một lần nữa.”

Câu nói còn chưa xong đã biến mất ngay khi cánh môi hai người trùng điệp dán vào nhau.

Kết thúc nụ hôn dài lâu, Bác Lam ở trên người Bùi Diên Lễ ngồi dậy, dùng tay vuốt một nửa tóc về phía sau, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, khẽ mỉm cười.

Vừa mới mười bảy tuổi cậu vẫn chỉ là thiếu niên, tuy rằng so với ba năm trước đây trưởng thành lên không ít, nhưng vẫn không thoát được tính tình trẻ con như thế. Toàn thân cậu chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xíu, tứ chi thon dài cùng thân thể lộ ra bên ngoài, có thể thấy được không có miếng thịt dư nào, tất cả đều do rèn luyện nên có cơ bắp hoàn mỹ —— mặc dù như thế, do vóc dáng chiều cao cùng cơ bắp không đủ phát triển, khi đứng bên người Bùi Diên Lễ, cậu vẫn khiến cho người khác loại cảm giác thật mảnh khảnh.

Nếu cậu để vẻ mặt bình thường đương nhiên sẽ được nữ giới hoan nghênh, còn nếu như cậu lộ ra mỉm cười như thế, bạn gái cậu có thể gia tăng gấp đôi…

Cậu không phải thánh nhân, cho dù có yêu sâu đậm một người nào đó, nếu như không thể thuận lợi phát tiết trên chính người mình yêu, cậu nhất định phải đi ra ngoài tìm đối tượng khác.

Bùi Diên Lễ ánh mắt nhìn vào giữa hai chân cậu bộ phận nào đó vẫn còn nhô lên như cũ, rất nhanh ánh mắt liền dời đi.

“Thiếu gia, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi…”

“Em biết rồi!” Bác Lam có chút bất mãn, chẳng lẽ thân thể cậu đối với anh mà nói không có sức hấp dẫn nào sao? Thời gian dài như vậy, cậu vẫn luôn cố gắng rèn luyện chính mình, chính là muốn có một ngày trở thành người có thể cùng anh đứng ngang hàng nhau… Chẳng qua bây giờ nhìn lại, chênh lệch giữa bọn họ vẫn là lớn hơn một chút…

Bất mãn thì bất mãn, thời gian xác thực cũng không còn nhiều, cậu nhảy xuống giường, Bùi Diên Lễ rất nhanh cũng xuống theo, chỉnh sửa lại dáng vẻ mình, cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị kỹ càng đặt ở đầu giường đưa cho Bác Lam mặc vào, Bác Lam cười một chút, chỉ chỉ phía dưới của mình.

“Muốn đi học, đầu tiên phải giải quyết cái này trước đã.”

Bùi Diên Lễ sững sờ, lập tức thả đồng phục trên tay xuống, xoay người nhanh chân đi ra khỏi phòng. Cửa phòng sau lưng anh đóng rầm một tiếng.

Bác Lam cười to từ bên trong khe cửa nhìn ra ngoài, Bùi Diên Lễ lưng dựa trên cửa, trên mặt bởi thời gian huấn luyện bên ngoài mà da trở nên ngăm đen có màu sắc đỏ sậm.

Trường học Bác Lam không cho phép ô tô học sinh chạy vào bên trong trường, bởi vì sẽ dễ dàng phát sinh vấn đề, nói ví dụ như cài bom vào trong ô tô. Nếu như có người mang bom vào trường, cũng chỉ có thể khiến lực sát thương giảm đi rất nhiều so với ô tô.

Ô tô Bác gia đậu ngay trước cửa trường học, đầu tiên tài xế xuống xe, chẳng qua không mở cửa cho Bác Lam, đây là quy định mà Bác Lam đã đề ra cho bọn họ, lúc cậu cùng Bùi Diên Lễ ngồi đồng thời ở ghế sau, nếu ai dám tùy tiện mở cửa, gϊếŧ chết không tha!

Qua một quãng thời gian sau tài xế mới mở cửa, Bác Lam ưu nhã đi xuống xe. Bùi Diên Lễ từ một bên khác đi xuống, sắc mặt có chút đỏ, vừa xuống xe vừa nỗ lực sửa sang lại cà vạt mình.

Bùi Diên Lễ vẫn kiên trì mình là bảo tiêu, cho nên nhất định chỉ bận tây trang màu đen, Bác Lam rất muốn để anh mặc những màu sắc khác, nhưng Bùi Diên Lễ rất kiên định, không chịu thay đổi. Rõ ràng người đàn ông này bên ngoài trầm mặc ít nói kỳ thực lại chính là tảng đá cứng rắn, thế là Bác Lam lựa chọn quần áo tất cả đều biến thành thuần trắng như sữa, gạo, phấn v.v…

Ngày hôm nay cậu mặc một thân thuần trắng, hai chân thon dài đứng ở nơi đó, xinh đẹp như một thiên sứ. Chỉ tiếc trên mặt đeo kính mát hình chữ nhật màu đen, cả người liền trở thành một tiểu lưu manh.

“Thiếu gia, ba lô.” Bùi Diên Lễ lấy ba lô đưa cho cậu.

Trong trường học cũng cấm mang bảo tiêu tiến vào, chủ yếu là sợ những đứa trẻ này sẽ dùng bảo tiêu nhà mình kêu họ đánh nhau… Chuyện này không phải là chưa từng xảy ra.

Bác Lam tiếp nhận ba lô, ở trên tay Bùi Diên Lễ nhẹ nhàng chạm thử, Bùi Diên Lễ nhanh chóng rút tay về, Bác Lam dưới đôi mắt kính cười rất là đắc ý.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ rất là bắt mắt dừng lại ở bên cạnh hai người, một cô gái bận quần dài điềm đạm từ trên xe bước xuống.

“Hi, Diên Lễ!” Cô dường như không nhìn thấy Bác Lam đứng bên người Bùi Diên Lễ, ôn nhu giơ tay chào hỏi anh.

Bác Lam vừa nhìn thấy cô, sắc mặt ngay lập tức trở nên âm trầm xuống.

Cô bé này tên là Bối Lâm, có cha là Long Đầu lão đại buôn lậu súng ống cùng Bối Cẩn là mẹ cô. Cô bé này bề ngoài nhìn điềm đạm và biết điều, nhưng kỳ thật bản tính so với xe của cô giống như nhau… Dã tính khó thuần! Cô lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Diên Lễ đứng bên người Bác Lam, lập tức đối với nam nhân cường tráng này nhất kiến chung tình. Có người nói khi người ta yêu đương trực giác là mạnh nhất, khi cô nhìn thấy Bác Lam liền chán ghét ngay lập tức, thường thường đối với cậu hờ hững, thậm chí làm như không thấy.

Cô không thích Bác Lam, Bác Lam càng không thích cô, mối quan hệ “Tình địch” này khiến bọn họ nhìn nhau đều ngứa mắt.

Cô nhẹ nhàng liên tục bước đi, hướng về hai người bọn họ đi đến: “Diên Lễ, lần trước em có nói đến việc kia anh suy tính thế nào rồi?”

Không chờ Bùi Diên Lễ trả lời, Bác Lam tiến lên một bước che ở trước người Bùi Diên Lễ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Loại chuyện kia cô có muốn nghĩ thì đừng có nghĩ đến! Diên Lễ là người của tôi! Tôi tuyệt đối không cho phép hắn tới nhà người khác làm bảo tiêu!”

Bối Lâm mỉm cười: “Đây là quyết định của ảnh, không liên quan gì đến cậu.”

“Bảo tiêu Bác gia, cho dù chết cũng không cho phép rời bỏ Bác gia! Cô không cần phải làm chuyện nhàm chán này!”

“Tôi không có hỏi cậu.” Cô ôn nhu cười lên, “Diên Lễ, anh nói xem? Nếu theo tên chủ nhân biếи ŧɦái này, ai biết một ngày nào đó hắn sẽ ăn sạch sẽ anh thì sao? Bối gia có năng lực bảo vệ anh, không cần sợ.”

“Thật ra cô muốn nói cái gì?”

“Chẳng có cái gì cả.”

“Tôi cảnh cáo cô! Ả đàn bà rắn rết này…”

“Cậu dám mắng tôi thêm một câu rắn rết nữa đi, tối nay tôi sẽ tìm người gϊếŧ cậu!”

“Bản tính lộ ra rồi phải không?”

“Cậu cho rằng chính cậu không rắn rết hơn tôi sao, ai mà biết sau lưng cậu đã làm những gì…” Cô bất đắc dĩ nhún vai một cái.

“Cái loại chuyện này, cho dù cô là con gái tôi cũng đánh!”

“Có ngon thì nhào vô!”

“Cô cho rằng tôi không dám?”

“Vậy thì tôi phải xem thử sao nha!”

“…”

“…”

Suy cho cùng vẫn chỉ là hai thiếu niên, trận cãi vã khiến mỗi học sinh trong các gia tộc khi xuống xe đều tò mò nhìn về bên này. Chẳng qua bởi vì những học sinh này đều xuất thân từ gia đình hắc đạo, kiêng kỵ nhất chính là quá mức hiếu kỳ, cho nên chỉ nhìn qua một cái rồi đi thẳng vào sân trường.

Bùi Diên Lễ không muốn nói chuyện, chuyện này mặc dù nguyên do là do anh mà ra, nhưng lúc Bác Lam cùng người khác nói chuyện anh không có tư cách xen mồm vì lẽ đó vẫn giữ im lặng, nhưng mà tiếng chuông lớp học vang lên báo hiệu đã tới tám giờ, bảo vệ bên trong trường đã chuẩn bị bắt đầu đóng cổng, nếu như bọn họ vẫn còn ồn ào tranh cãi, khẳng định Bác Lam sẽ trễ học.

“Thiếu gia, tôi sẽ không đi Bối gia.”

“… Cho nên mới nói cô ả này muốn ăn đòn mà!”

“Tôi sợ chắc! Có giỏi thì đánh tôi đi.”

Bùi Diên Lễ lớn giọng: “Thiếu gia! Tôi sẽ không đi Bối gia!”

Hai người đồng thời im miệng, nhìn về phía Bùi Diên Lễ đang lúng túng.

“Diên Lễ?” Cả hai giọng nói đều vang lên.

“Chính vì như vậy… Mời Lam thiếu gia cùng Bối tiểu thư không cần tranh cãi nữa, cửa trường gần đóng rồi.”

Hai bảo vệ bên trong trường quả nhiên bắt đầu điều khiển cửa điện từ bằng remote, Bác Lam cùng Bối Lâm liếc mắt nhìn nhau. Bối Lâm mặc quần dài lộ ra cẳng chân trắng nõn hướng về phía cửa trường lao nhanh đi, tài xế phía sau cô vừa truy vừa gọi: “Tiểu thư! Túi xách…”

Bác Lam cũng không vội vã tiến vào, xoay người lại kéo xuống cổ áo Bùi Diên Lễ không hề phòng bị, ở trên môi anh lưu lại cái hôn sâu sắc rồi mới cùng tư thế giống như Bối Lâm lao nhanh đến cửa, vừa chạy vừa đổ mồ hôi cùng Bối Lâm đồng thời chen vào khe cửa điện tử chật hẹp.

Cửa điện tử đóng thật chặt, phát ra tiếng rầm thật lớn.

Bùi Diên Lễ vẻ mặt lúng túng nhìn bọn họ đi vào, quay người lại nhìn thấy tài xế tựa ở trên cửa xe vẻ mặt đầy sợ hãi. Anh nhìn hai bên một chút, xác định các tài xế khác hộ tống các thiếu gia tiểu thư đã rời đi, không còn người nào khác, anh nhanh chân đi về hướng hắn, ở trước mặt hắn đứng lại.

“Có phải anh sống chưa đủ tốt?” Anh lạnh nhạt hỏi, cơ bắp cả người anh không căng thẳng, cũng không có làm ra bất kỳ tư thế gì, chính là đứng ở nơi đó, cả người tỏa ra khí tức thình lình nguy hiểm.

Tài xế chỉ là người bình thường, ngoại trừ lái xe ra cũng không làm việc gì khác, lúc này đã sợ đến nỗi chữ cũng không thốt thành lời.

“Tôi… Tôi… Tôi… Bùi gia ngài dặn dò! Tiểu nhân cái… Cũng sẽ không nói ra…”

“Rất tốt.” Bùi Diên Lễ vỗ lên vai hắn một cái, sức rất nhẹ nhưng cũng đủ để đưa hắn vỗ xuống dưới lòng đất, “Chúng ta trở về đi thôi.”

“Dạ… Dạ…!”

Tài xế hoang mang hoảng loạn tiến vào trong xe, không cẩn thận đυ.ng vào nóc xe, đau đến suýt nữa thét lên, chẳng qua lập tức che miệng mình lại.

Bùi Diên Lễ ngồi ở ghế sau, hai cánh tay ôm ngực, vẻ mặt hờ hững, đối với tình cảm của Bác Lam anh cảm thấy hữu dụng, thế nhưng chuyện như vậy không thể để cho người kia biết, bằng không hết thảy sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, anh dùng thời gian dài nỗ lực như vậy cũng là uổng phí.

Vấn đề này thật sự có thể che giấu lão già hồ ly kia sao?

… Hiện tại không cần phải nghĩ đến, nhiều nhất anh chỉ có thể làm được là cố gắng hết sức.

Hết chương 1