Lại một ngày mới bắt đầu trên Nam Vân. Mặt trời gọi dậy những tia nắng yếu ớt. Trước cửa thành là bóng dáng ba người hai nam một nữ. Nhìn qua có thể biết được đó là người của Mị Ly Quốc. Bên trong kiệu là hoàng thượng và hoàng hậu, hồi trên ngựa là đại hoàng tử Trùng Nguyên. Khác xa so với đệ đệ của mình, Trùng Nguyên hoàng tử có khí chất của một người gần như đứng đầu đất nước. Cả một đoàn kiệu lớn đang tiến dần vào bên trong thành Sương Hồ.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên về nơi này đó là những bức tượng đá được làm vô cùng công phu, điêu luyện. Mỗi bức tượng đều sinh động như thật. Nam Vân khác với Mị Ly, có thể nói là rất nhiều. Đi thẳng vào trong đại điện, hoàng đế Nam Vân cùng hoàng hậu trực tiếp ra đón ba người. Sự niềm nở của Nam Vân hoàng hậu đã phá tan đi khoảng cách tội lỗi trong lòng ông. Sau khi đã ngồi trên ghế, ông dò xét một hồi tìm bóng dáng " nghịch tử " Ân Chung. Như hiểu được ý nghĩ ấy, hoàng thượng lập tức cho người đưa Ân Chung hoàng tử lên.
Bóng dáng nhị hoàng tử của Mị Ly dần rõ hơn trong sương sớm ngày mới, hiện ra sau cánh cửa lớn của tẩm điện. Ân Chung không dám ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng và mẫu thân, một mực nhìn xuống nền đất mà đi tới. Cái cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Nhưng có lẽ là chỉ trong thoáng chốc rồi vụt mất như hoa quỳnh sớm nở rồi chóng tàn.
- Lần này nhi tử của ta phạm tội đại nghịch bất kính, vẫn mong hoàng đế bệ hạ bỏ qua.
- Ta biết tấm lòng của quốc vương nhưng người cần nghe lời này không phải ta.
Từ xa có tiếng bước chân nhẹ nhàng dần đi tới. Nếu không nghe kĩ thì không thể phát hiện ra. Bóng dáng một nữ tử xinh đẹp xuất hiện, trên trán là một vết bớt đỏ rực tựa lửa trong đêm. Gương mặt thanh thoát, dáng vóc ưu sầu khiến cho người nhìn người mê đắm. Bộ y phục xanh dương càng làm tôn lên nước da trắng ngần của nàng. Đi theo sau là hai cung nữ hầu cận.
- Tuyết Dao bái kiến phụ thân, mẫu hậu, bái kiến hoàng đế hoàng hậu Mị Ly Quốc.
Nàng nở một nụ cười cũng đủ để gϊếŧ chết bao trái tim. Và có lẽ Trùng Nguyên đại hoàng tử cũng không phải ngoại lệ. Từ khi nhìn thấy bóng nàng phía sau cánh cửa đến khi tận mắt ngắm nhìn nàng ở khoảng cách gần đã khiến trái tim thổn thức không thôi. Có thể nói nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy. Giọng nói lại vô cùng trong, thanh thót như tiếng đàn. Tuyết Dao ngồi đối diện với Trùng Nguyên, từ lúc ấy mọi cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt trong mắt hắn.
- Công chúa, lần này là nhi tử của ta có lỗi với cô. Ta…
- Tuyết Dao vốn không giỏi cũng không có gì đặc biệt thật sự không xứng với nhị hoàng tử. Được Ân Chung điện hạ để ý là phúc phần của Tuyết Dao.
Hoàng đế Mị Ly quay sang liếc nhìn Ân Chung đang ngồi bên cạnh. Hắn dường như không để ý mà cúi mặt xuống đan hai tay vào nhau. Thật hết cách với đứa con này.
- Mau tạ lỗi với đại công chúa.
Mẫu thân hắn ngồi bên cạnh thấy ánh mắt của phu quân liền hiểu ý mà nhỏ giọng nhắc nhở Ân Chung. Hắn quay sang nhìn mẫu thân rồi lại nhìn nàng. Từ trước tới nay dù có làm gì sai, tội danh nặng như nào cũng chưa từng thấy mẫu thân bắt hắn phải đi tạ lỗi như vậy. Ánh mắt hắn có chút bất công nhìn về phía mẫu thân như muốn nói " nhi thần không muốn tạ lỗi với ả ta ". Tuy nhiên thứ mà hắn nhận lại chị là cái nhíu mày của bà và một cái véo đau đớn. Ân Chung không kìm được mà kêu lên khiến tất cả phải quay ra nhìn hắn.
- Là ta sai, các người vừa lòng chưa ?
Bị ép đến đường cùng Ân Chung đành phải quay ra nhận lỗi. Hắn gằn từng chữ một như muốn mắng người khác. Lời nói vừa được thốt ra liền khiến phụ thân hắn muốn tức hộc máu, mẫu thân cũng chỉ đành ôm mặt quay đi. Đứa con trời đánh này đã nuông chiều nó sinh hư rồi.
- Đại công chúa, lần này là đệ đệ ta đã mạo phạm công chúa. Rất mong công chúa rộng lượng mà bỏ qua.
Cảm thấy tình huống trở nên khó xử, Trùng Nguyên đành ra mặt thay Ân Chung. Có vẻ như không được đúng ý nàng, Tuyết Dao im lặng nhìn chằm chằm vào Ân Chung. Nàng tuyệt đối không muốn người khác nhận lỗi giúp hắn. Đối với sự im lặng của nàng, ai cũng đều khó xử.
- Tuyết Dao công chúa muốn gì hãy nói. Ta chắc chắn sẽ bồi thường.
- Ta nào tham lam như vậy.
Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười yêu nghiệt khiến ai cũng muốn nhìn mãi không thôi. Đứng lên bước từng bước đến chỗ Ân Chung.
- Nhị hoàng tử không còn gì muốn nói với ta sao ?
- Ta thì còn gì để nói với cô ?
- Hỗn xược.
Đã vượt quá giới hạn của bản thân, ông tức giận đứng lên giáng một bạt tay lên mặt hắn. Ân Chung giật mình, đưa tay ôm lấy mặt. Trong đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu lạnh. Chỉ vì một ả nữ nhân mà phụ hoàng dám ra tay với hắn. Thật không công bằng. Trước giờ chưa ai dám đánh hắn. Vậy mà…
- Mau quỳ xuống tạ lỗi với đại công chúa.
Nàng khoanh tay trước ngực đứng sang một bên chờ xem kịch hay. Ân Chung vẫn một mực ngồi trên ghế không chịu xuống. Đến giờ phút này mà vẫn còn giữ hình tượng của bản thân.
- Còn không mau quỳ xuống ?
Ông trừng mắt nhìn Ân Chung. Mậu hậu hắn đưa mắt ra ý cho hắn làm theo lời cha. Không còn cách nào khác, Ân Chung buông bỏ tất cả tự tôn đứng lên, đi đến trước mặt nàng mà quỳ xuống.
- Lần này là Ân Chung có lỗi mạo phạm tới công chúa, rất mong công chúa sẽ bỏ qua.
Tuyết Dao trong lòng vừa ý nhìn hắn quỳ dưới chân nàng. Đêm đó hắn ngang nhiên ngạo nghễ bao nhiêu giờ lại quỳ xuống dưới chân nàng như vậy. Nàng quay người trở lại ghế ngồi của bản thân.
- Cũng chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mong rằng sau này điện hạ sẽ để ý hơn.
- Tuyết Dao đã bỏ qua, Ân Chung điện hạ cũng nên đứng dậy rồi.
Phụ thân nàng nhắc nhở hắn, Ân Chung từ từ đứng dậy, đưa đôi mắt căm phẫn mà nhìn nàng. Tuyết Dao nhún vai cười nhẹ. Đêm đó hắn đối xử với nàng như nào, hành hạ nàng ra sao nàng còn nhớ như in. Những việc này đã thấm là bao.
- Là ta nuôi dạy hài tử không tốt, khiến mọi người cười chê rồi.
- Quốc vương và hoàng hậu từ xa tới hay là ở lại Nam Vân vài ngày rồi về cũng chưa muộn.
- Bệ hạ có ý tốt ta xin nhận. Cung kính không bằng tuân mệnh, phiền người rồi.