Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 1: Con tin

Dưới bóng trăng mờ ảo dáng người thiếu nữ cầm chiếc đèn hoa đăng nhẹ thả xuống nước. Nàng đẩy chiếc đèn hoa đăng ra xa. Gió luồn qua khe lá, xuyên qua mái tóc thiếu nữ xinh đẹp. Nàng quả là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng nàng không có chân, thay vào đó là một chiếc đuôi rắn.

Thành Sương Hồ - Nam Vân Mộng

Đêm nay là lễ Thất Tịch. Mọi người ở thành Sương Hồ váy áo lộng lẫy. Nơi đâu cũng tràn ngập niềm vui, tiếng cười nói. Và đêm nay cũng là đêm định mệnh của thành Sương Hồ.

Trong hoàng cung, hoàng thượng và các quần thần mang vẻ mặt lo lắng. Bởi sau tấm màn che mỏng kia hoàng hậu đang hạ sinh cô công chúa đầu lòng. Bước chân gấp gáp của các cung nữ không khỏi làm lòng người lo lắng.

Trong đêm Thất Tịch nhộn nhịp tiếng cười nói, giọng của hoàng hậu không khỏi giấu hết sự đau đớn. Thời gian như kéo dài không điểm dừng. Rồi tiếng khóc của tiểu công chúa vang lên, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.

- Sinh rồi, sinh rồi.

Ai nấy đều vui mừng, hoàng thượng không ngăn nổi sự háo hức, nụ cười còn nở trên môi. Một bà lão dáng vẻ mệt mỏi trên trán còn lấm tấm mồ hôi, tay bế tiểu công chúa ra cung kính trao cho hoàng thượng. Ông nhìn nàng công chúa bấy lâu mong chờ mà ôm nàng trong tay.

Tuyết Dao là tên của nàng. Tuyết Dao khi vừa sinh ra đã có một vết bớt đỏ giữa trán. Nhìn tựa hồ là ngọn lửa cháy giữa đêm đen. Và hôm ấy trời cũng xảy ra dị tượng lạ thường. Trăng vàng hóa đỏ , mây đen hóa hồng, gió thổi mây bay, chân trời rộng mở, sao băng lóe sáng trên bầu trời đêm.

Là lành hay dữ ?

17 năm sau.

Nàng công chúa Tuyết Dao ngày nào đã thành nàng thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa, ai nhìn cũng mê đắm. Văn võ song toàn, cầm kỳ thi họa nàng chẳng những giỏi mà còn tinh thông mọi điều. Nàng có thể cầm kiếm, giương cung cũng có thể múa, có thể hát và đối thơ chơi cờ.

Có lẽ bởi vậy mà hoàng thượng hết mực yêu thương nàng. Mẫu hậu nàng cũng hết mực cưng chiều. Nàng lớn lên trong sự yêu thương, đủ đầy của cả mẫu thân và phụ thân. Ngày qua tháng lại, cuộc sống của nàng cũng như bao nàng công chúa khác.

Tuy xinh đẹp tài giỏi và được yêu thương như vậy nhưng Tuyết Dao lại là một thiếu nữ vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn. Nàng không như bao nữ tử khác, mềm mỏng yếu đuối. Tuyết Dao cho rằng đó là sự nhu nhược, sẽ không thể bảo vệ bản thân lúc nguy hiểm.

17 tuổi tinh thông võ nghệ, cầm thương phóng tiễn không kém cạnh gì các tướng lĩnh tài giỏi. Không những vậy nàng còn tham gia việc triều chính cùng phụ thân, chia sẻ bớt gánh nặng của người. Nếu như sở thích của các nàng công chúa khác là yến tiệc với váy áo lộng lẫy thì Tuyết Dao nàng lại ưa thích nơi núi rừng tĩnh lặng có thể hòa mình vào thiên nhiên.

- Công chúa, Dư Niên điện hạ cầu kiến.

- Cho vào.

Cửa được mở ra, một nam tử anh tuấn bước vào. Vẻ đẹp của hắn có thể làm siêu lòng bất kể nữ nhân nào vừa nhìn thấy. Nàng không nhìn nam tử, tay vẫn âu yếm con cáo nhỏ trên tay.

- Tuyết Dao.

- Sao hôm nay huynh lại đến đây ?

Nam tử anh tuấn ấy tên Dư Niên, là hoàng tử của thành Chu Diệu. Lúc còn nhỏ khi nàng đi săn đêm lạc trong rừng Thu Uyển được Dư Niên cứu. Từ đó, hai người cũng thân nhau nàng cũng thường xuyên qua thành Chu Diệu dạo chơi. Mối quan hệ cũng ngày một gắn bó.

- Nay ta muốn tản bộ cùng muội một chút, không biết ý muội thế nào ?

- Được.

Tuyết Dao đặt con cáo nhỏ trên tay xuống, đi ra khỏi phòng cùng Dư Niên. Dạo quanh một vòng vườn Tịnh Tuyên nàng cũng cảm thấy thư giãn hơn nhiều so với khi ở trong phòng.

- Nghe nói Bắc Vực Châu muốn hòa với Nam Vân Mộng, muội có nghe chưa ?

- Ta chưa nghe điều này.

- Ta nghe phụ thân nói Liên Vương đại hoàng tử của Bắc Vực sẽ sang làm con tin ở Nam Vân 5 năm.

Tuyết Dao trầm ngâm một chút nhìn xa xa. Như đang nghĩ suy mà cũng như đang tâm tư gì đó. Tâm tình, cảm xúc của nàng chưa bao giờ được thể hiện rõ trên gương mặt.

- Sau 5 năm hắn sẽ trở lại Bắc Vực đúng không ?

- Điều này ta cũng không nghe phụ thân nói.

Phía sau nàng là Chu công công cùng 2 cung nữ đang chạy theo. Bước chân gấp gáp hoà cùng những tiếng thở dài. Là phụ hoàng cho gọi nàng. Có lẽ là vì chuyện hai nước hòa chăng ? Nàng chỉ là đang dự đoán mà thôi.

Tuyết Dao cùng Dư Niên đến hoàng cung. Suốt dọc đường nàng suy nghĩ rất nhiều. Chẳng biết lần này Bắc Vực Châu muốn hai nước làm hoà là thật hay là có âm mưu gì. Bởi lẽ Nam Vân Mộng và Bắc Vực Châu vốn xung đột đã hàng ngàn năm nay, Bắc Vực Châu âm mưu chiếm đoạt năm lần bảy lượt đem quân sang đánh này lại muốn hòa ư ?

Tương truyền rằng Bắc Vực Châu và Nam Vân Mộng và hai đế quốc hùng mạnh nhất của Thiên Hoang Đại La. Vốn là hai nước không mấy hòa bình, hay có những xích mích về việc lãnh thổ. Nam Vân Mộng nhiều lần nhượng bộ, không tính toán nhưng Bắc Vực Châu lại lấy đó làm cớ, mở ra chiến tranh giữa hai nước.

- Nhi nữ bái kiến phụ thân.

- Thần bái kiến hoàng thượng.

- Bình thân.

Phụ thân nàng thở hắt ra một hơi dài. Dường như trong lòng đang có điều gì khúc mắc. Ông nhìn nàng rồi lại nhìn Dư Niên. Có lẽ cả hai cũng đã đoán ra ông định nói gì. Nhìn dáng vẻ của ông có lẽ đã suy nghĩ nhiều về việc này.

- Chắc Dư Niên đã nói với con về chuyện Bắc Vực Châu muốn hòa với chúng ra rồi đúng chứ ?

- Vâng, đúng vậy.

- Về vấn đề này, ta cần ý kiến của các con.

Ông đứng dậy khẽ thở dài. Bắc Vực Châu vài ngày trước đã đưa hòa thư sang mong muốn sự hòa bình giữa hai nước sau hàng ngàn năm tranh đấu, xung đột. Về việc này, vì lòng tin cũng như một mối liên kết nào đó giữa hai nước, đại hoàng tử Liên Vương sẽ sang Nam Vân Mộng làm con tin. Đây mới là điều khiến ông lo lắng nhất.

- Liên Vương sang đây chẳng biết thật là muốn hòa bình hay có âm mưu, suốt bao ngày nay ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Dao nhi, không biết con có diệu kiến gì ?

- Lần này Bắc Vực Châu muốn hòa hai nước mà đem đại hoàng tử Liên Vương sang làm tin chúng ta không nên manh động. Ngộ nhỡ đây là dụng ý cầu hoà thật thì không hay.

- Theo thần nghĩ nên thuận theo ý Bắc Vực Châu, hòa hai nước rồi từ từ bàn kế đối phó.

Có lẽ đây cũng là kế sách cuối cùng để có thể chọn lựa và cũng là kế sách tốt nhất để hai bên không còn tranh chấp và xung đột. Nàng cùng Dư Niên trở về. Thư chấp thuận cũng nhanh chóng được gửi sang Bắc Vực. Trời cũng đã tối, Tuyết Dao tiễn Dư Niên về Chu Diệu rồi nhanh chóng rời đi.

Cảnh sắc đêm nay thật đẹp. Nên đi tản bộ một chút sẽ tốt hơn về phòng ngay lúc này. Nàng đi dạo quanh hồ Niên Trạch nơi nàng hay luyện võ, luyện đàn. Bao xung quanh hồ Niên Trạch và một rừng cây hoa anh đào. Ngồi xuống một gốc cây Tuyết Dao trong lòng biết bao cảm xúc xen lẫn với nhau. Chờ mong có, hồi hộp, lo lắng có.

Gió nhè nhẹ thổi cây lá du dương. Dưới ánh trăng tròn tiếng nước chảy róc rách, mặt hồ khẽ lăn tăn từng đợt sóng. Chẳng biết từ khi nào Tuyết Dao đã thϊếp đi. Khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Tà y trắng vương trên mặt đất. Cảnh tượng như thơ, như mộng. Tất cả làm nên một bức tranh tuyệt đẹp mà khiến ai nhìn vào cũng say mê ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.

" Chói mắt quá. "

Tuyết Dao nhíu mày mà mở mặt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh. Nàng giật mình đứng dậy. Đã sáng rồi sao ? Bước từng bước gấp gáp vội vã, nàng trở về điện Linh Lan. Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của nàng, A Lệ hớt hải chạy ra.

- Công chúa, người về rồi. Người đã đi đâu cả tối qua vậy ?

- Đã là giờ nào rồi ?

Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh đẹp, nàng vội vã mà hỏi A Lệ.

- Đã giờ Thìn rồi ạ.

Đã muộn như vậy rồi sao. Sớm biết sẽ ngủ quên thì chắc chắc tối qua nàng sẽ không ra hồ Niên Trạch mà dạo chơi. Phải nhanh vào thay y phục triệu yến cùng phụ hoàng. Giờ này đã là muộn lắm rồi.