Xuyên Thành Tiểu Cung Nữ Của Thiếu Niên Tần Thủy Hoàng

Chương 4: Lo lắng

So sánh với những thái giám nữ quan lõi đời khéo đưa đẩy trong nội cung kia, lời này thật sự không phải là cách lấy lòng thông minh tuyệt vời gì.

Nhưng Thiếu Đế nghe xong, rất nể tình ôm bụng cười lớn ra tiếng, l*иg ngực rắn chắc mạnh mẽ cũng vì vậy mà rung động.

Lạc Thù vì phản ứng hỉ nộ vô thường của hắn mà ngơ ngác một chút, lại lén lút buông lỏng một hơi, nàng khờ dại suy đoán, cười vui vẻ như vậy, cho dù là lát nữa hắn thực sự bất mãn có lẽ cũng sẽ không trị tội nàng.

Doanh Chính cũng không cần phải liếc mắt nhìn nhiều thêm nữa, cũng biết tiểu cung nữ vụng về giờ phút này đang suy nghĩ gì.

Hắn thu hồi vui vẻ, khuỷu tay chống lên người, hơi hơi ngửa ra sau, tư thái rãnh rỗi nói: "Ma ma dạy bảo ngươi quả là không nói sai."

Ngụ ý, nếu như Lạc Thù không nắm chắc tốt thời gian, làm cho hắn mất mặt mũi, hắn cũng sẽ trị tội của nàng.

Trên giường rộng rãi, tiểu cung nữ ngồi chồm hỗm nghiêng về phía trước, một đôi vυ' sung mãn mượt mà hơi rũ xuống, hiện lên hình dạng giọt nước, lắc lư theo động tác Lạc Thù.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại chỉ thuộc về nữ tử nắm lấy du͙© vọиɠ đã sớm bừng bừng phấn chấn của Doanh Chính, dươиɠ ѵậŧ của Thiếu Đế đỏ tía thô to lớn, gân xanh nổi lên phủ đầy trên thân gậy, đỉnh mã mắt hơi hơi khép mở, tràn ra nước tinh, vô cùng tương phản với vẻ bề ngoài tuấn mỹ vô song của hắn.

Tay Lạc Thù khó khăn lắm mới bao trùm nó, cảm thụ được nó cứng rắn cực nóng, dưới sự bôi trơn của dịch thể, bắt đầu rất nhanh vuốt lên vuốt xuống.

"Hự. . ."

Côn ŧᏂịŧ trong tay thiếu nữ càng ngày càng phình to, Doanh Chính cũng theo đó thở gấp một tiếng, trong đôi mắt hẹp dài bị du͙© vọиɠ quét sạch, hắn chăm chú nhìn động tác của Lạc Thù, lạnh giọng ra lệnh: "Nhanh chút."

Lạc Thù theo lời, động tác trên tay nàng càng nhanh, cái vυ' sung mãn trước người lung lay hỗn loạn.

"Mau thêm chút nữa."

Thiếu Đế nhìn một chút, đột nhiên vươn tay ra hung hăng cầm nắm bầu vυ' xoa lấy hai cái trong lòng bàn tay, quả thật trơn mềm như hắn nghĩ, căn bản không dùng lực gì mấy, bóp một cái, phía trên đã nổi lên dấu tay của hắn.

Lạc Thù bị đau thấp giọng hô một tiếng, không đề phòng động tác đột nhiên của hắn, tăng thêm lực trên tay, Doanh Chính giống như sung sướиɠ lại giống như đau đớn gầm nhẹ một tiếng, cầm chặt tay của nàng làm mạnh hai cái, rốt cuộc phun ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên mu bàn tay nàng.

Thiếu Đế nặng nề thở phì phò, bỏ qua tay tiểu cung nữ, nhắm mắt nhớ đến lần xuất tinh lần đầu trong tay nữ nhân vừa rồi, kɧoáı ©ảʍ giống như thành tiên.

Trong lòng Lạc Thù đánh giá tính toán thời gian, chỉ cầu nguyện hắn đừng nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng tìm ra khăn lụa ma ma dạy bảo cho nàng, muốn lau dọn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mu bàn tay.

Nàng còn chưa bắt đầu động tác, cổ tay mảnh khảnh đã bị người chuẩn xác cầm chặt, Thiếu Đế còn từ từ nhắm hai mắt, yết hầu chuyển động lên xuống, thanh âm trầm khàn, hỏi: "Kế tiếp thì sao? Tiếp tục đi."

Tiểu cung nữ đỏ mặt liếc nhìn dưới người hắn, côn ŧᏂịŧ vừa rồi đã hành quân lặng lẽ quả nhiên lại nhếch lên cao, nàng đành phải dùng bộ dáng tất cung tất kính: "Bẩm vương thượng, kế tiếp là vào huyệt, chính là dùng dươиɠ ѵậŧ nam tử tiến vào tiểu huyệt của nữ tử rồi xuất tinh, như vậy có thể khai chi tán diệp cho vương thất."

Lạc Thù nhớ đến trình tự, cảm thấy khẩn trương, lời nàng nói mới rồi đương nhiên là tận lực lấy lòng, nhưng cũng là lời nói thật, đồ vật của Doanh Chính so với trước lúc nàng còn chưa xuyên sách ở hiện đại nhìn diễn viên nam trong phim người lớn còn lớn hơn không ít.

Cung nữ thông phòng cũng không phải là hậu phi, chỉ phụ trách làm cho Đế Vương thông hiểu chuyện nam nữ, nếu được Đế Vương yêu thích cho phép bầu bạn bên người, cho dù là hậu phi cũng phải từ nơi nàng thăm dò sở thích.

Nhưng mà nếu như chỉ được một đêm sau lại không còn sủng hạnh nữa, một tiểu cung nữ từng nhận mưa móc bị quên đi, có thể nghĩ sẽ là hậu quả gì.