Tôi Nợ Chị Một Tuổi Thơ Tươi Đẹp [Hương Khuê]

Chương 10: Thoát khỏi địa ngục

Phạm Hương và Lệ Hằng sau đó ở lại nơi địa ngục đó thêm 20 ngày nữa. Bị biết bao nhiêu đòn roi của bọn chúng nhưng không biết làm cách nào thoát khỏi nơi này, đành cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng trong một ngày đi xin, Phạm Hương phát hiện một chuyến xe từ thiện đi đến viện mồ côi. Một ý tưởng vụt qua trong đầu, cô lập tức kéo Lệ Hằng bước lên xe, liều mạng một lần, cô thật sự không thể để mình và Lệ Hằng ở lại cái nơi địa ngục đó thêm một ngày nào nữa.

Hai đứa bé được viện mồ côi nhận nuôi, cuộc sống khác hẳn, được ăn no, mặc đẹp, còn được dạy học chữ. Ở đây bọn họ quen với một cô bé, tên là Khánh Ngân.

Khánh Ngân xinh xắn đáng yêu, rất thích bạn Phạm Hương , lúc nào cũng bám lấy không thôi. Mà Phạm Hương hình như cũng thích người ta, có kẹo đều để dành cho Khánh Ngân.

Hôm nay là ngày thứ 2  ở viện mồ côi, Phạm Hương được chia một chiếc giường nhỏ, có gối mền ấm áp. Có giường riêng đương nhiên rất thích, cô lăn lộn trên giường rồi chợt nhớ gì đó, cầm bút chì viết ở đầu giường vài chữ.

– Viết gì đó ? – Lệ Hằng từ ngoài sau lưng nói tới, tuy được học chữ, nhưng chỉ mới học O, Ô, Ơ, không thể nào đọc được dòng chữ Phạm Hương đang viết.

– Trần Ngọc Lan Khuê. – Phạm Hương vừa viết vừa trả lời, khuôn mặt có hơi dao động.

– Là tên sao ?

– Ừm, tên con nhỏ hại tao ra nông nỗi này. Tao phải thù nó đến chết.

– Viết xong đi ra sân chơi, Khánh Ngân gọi kìa.

Phạm Hương gật gù viết cho xong rồi đi ra bên ngoài chơi với các bạn, miệng không ngừng đọc tên một người mà cô ghét nhất. Trần Ngọc Lan Khuê.

Một tháng sau, Khánh Ngân được người ta nhận nuôi, là một gia đình giàu có trong thành phố, Phạm Hương và Lệ Hằng vừa mừng vừa buồn bã, hai đứa ôm Khánh Ngân, chào lần cuối, Phạm Hương lại phát hiện phía sau lưng Khánh Ngân có một vết bớt màu đỏ giống hình trái tim. Cô cười nhìn Khánh Ngân :

– Sau này có duyên sẽ gặp lại, cậu có vết bớt hình trái tim, tụi mình sẽ ghi nhớ.

– Ừ, à, cho hai cậu tấm ảnh này.

Khánh Ngân móc trong túi áo khoác ra một bức ảnh, trong đó là hình của 3 người bọn họ đang chơi đùa ngoài sân, chắc là được mấy người làm từ thiện chụp được. Trong ảnh, Lệ Hằng cầm quả bóng vẻ mặt tươi tắn, Phạm Hương câu cổ Khánh Ngân,  cả hai xoay lưng về ống kính, nhưng khuôn mặt vẫn hướng về ống kính, đủ để thấy vết bớt của Khánh Ngân. Phải giữ bức ảnh này thật kĩ, sau này có thể còn được gặp lại.

Lệ Hằng và Phạm Hương vẫy vẫy cánh tay, nhìn Khánh Ngân được người ta đem đi. Trong lòng nặng trĩu, sợ rằng mình cũng bị đem đi như vậy.

– Ê, lỡ có người nhận nuôi tao thì sao ? Tao không muốn xa mày.  – Phạm Hương bất giác hỏi một câu.

– Không biết. – Lệ Hằng nói vỏn vẹn hai từ, khuôn mặt buồn bã thấy rõ.

**********

Phạm Hương miệng quạ, nói chuyện tốt không linh, nói chuyện xấu nhất định linh nghiệm.

Ngày hôm sau quả nhiên có người đến đòi nhận Phạm Hương làm con nuôi. Họ là hai vợ chồng trẻ, không may ông chồng bị bệnh nên không thể có con, gia cảnh vô cùng tốt. Bất ngờ hơn là hai người đó cũng mang họ Phạm, nên khi nghe đến tên và khuôn mặt Phạm Hương, lập tức thấy thích thú mà đòi nuôi cho bằng được.

– Phạm Hương ngoan, về ở với cô chú, cô chú nhất định yêu thương con. – Ông Phạm ẵm Phạm Hương trên tay, cưng chìu nói.

– Nhưng con không muốn xa Lệ Hằng…….– Phạm Hương ủy khuất nói nhỏ.

– Vậy ta cho con hai sự lựa chọn. 1 là ở với ta, sống sung sướиɠ. 2 là ở lại đây tiếp tục cuộc sống nghèo khổ này. Ngày mai ta quay lại. – Ông Phạm điềm tĩnh đặt cô xuống đất, khi đi ra ngoài còn luyến tiếc nhìn thêm một cái, nở nụ cười phúc hậu nhìn cô.

Đêm hôm đó, Phạm Hương nằm trên giường lăn lộn một hồi vẫn không thể ngủ. Một lát lại nghe bên giường Lệ Hằng có tiếng thỏ thẻ :

– Phạm Hương, đi theo họ đi, đây là cơ hội của mày, sống giàu sang để sau này còn trả thù con nhỏ Lan Khuê gì đó. Hai người đó giàu có, chắc chắn sẽ bù đắp tuổi thơ cho mày.

Phạm Hương gạc dòng nước mắt, đi tới giường của Lệ Hằng, nhìn chằm chằm hắn ta rồi cười nói :

– Lệ Hằng, tao có chết cũng không cần sự giàu sang, tao cần mày, mày là tuổi thơ của tao.

*************

– Con không đi, không bỏ Lệ Hằng được, nó cứu con, nó lo cho con, nó chịu đòn thay con. Con sống giàu sang mà không có nó, con không cần. – Phạm Hương nhìn chằm chằm ông Phạm, khuôn miệng bé xíu mấp máy nói, bàn tay đan lấy bàn tay của Lệ Hằng, kiên quyết không buông.

Ông Phạm bất ngờ cười lớn, đứa nhỏ này đúng là có tình có nghĩa. Nhận con nuôi cũng hên xui, nhận đúng đứa nhỏ ngoan ngoãn biết điều thì sau này sẽ không có gì để nói. Nhận nhầm đứa

bạc tình bạc nghĩa thì sau này không may nó cuỗm hết tài sản cũng không chừng. Sáng hôm nay đến cứ tưởng Phạm Hương sẽ chấp nhận theo ông về, ai ngờ nghe Phạm Hương nói như vậy, ông hài lòng nhìn hai đứa nhỏ :

– Ngoan lắm, người đâu, đem cô Lệ Hằng ra xe trước đi.

– Hả ? Là sao ? – Phạm Hương ú ớ nhìn người ta bế mình và Lệ Hằng ra xe.

– Ta nhận nuôi hai đứa, con là con gái ta, vốn dĩ đã mang họ Phạm. Ta nhận Lệ Hằng làm cháu gái, có được không ?

Phạm Hương gật đầu, ôm lấy cổ ông Phạm, mắt bắt đầu đỏ ửng, trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao ? Cô nhìn sang Lệ Hằng, thấy hắn ta được gia nhân ẵm bồng mà cười khanh khách.

Ông Phạm đem Phạm Hương vào trong kí một số giấy tờ nhận nuôi, hỏi tên họ của Lệ Hằng và gửi cho viện mồ côi 500 triệu, xem như mua lại đứa con này. Từ nay chân chính có một đứa con gái mang họ Phạm, và một đứa cháu gái họ Đặng.

Phạm Hương. Đặng Thị Lệ Hằng.

Đã có người thay ba mẹ các con bù đắp cho các con tuổi thơ đúng nghĩa rồi.

Ngày mai rồi sẽ ra sao ? Chỉ có ông trời mới biết.

Đã kết thúc tuổi thơ cơ cực đúng không? Đúng.

Chắc không? Chắc. 😌😌😌

#Moon

Chap này tặng, tại bị hối quá chừng.