Còn lại một mình Tiểu Phi ngước mặt nhìn bầu trời đầy sao sáng trầm ngâm suy nghĩ… Chàng muốn tìm cái êm ả của trăng sao vằng vặc để tìm lấy cái êm ả cho tâm tình, để cho đầu óc mình sáng suốt trở lại.
Bình thường, mỗi khi có nhiều chuyện phải nghĩ ngợi Tiểu Phi cứ nằm ngữa thoải mái trên sạp thuyền, nhìn những vì sao lấp lánh trên cao, như những hạt kim cương đính lên tấm màn nhung đen thẳm là bao nhiêu vấn đề được giải quyết ổn thỏa.
Nhưng ánh sao lấp lánh của đêm nay, không giúp chàng được một chút gì lấy lại quân bình cho cân não. Đầu óc vẫn cứ rối bung bung, không làm sao nghĩ ra một điều gì, chàng lắc đầu cười thảm não:
-Không lẽ bầu trời nơi đây khác hẳn với bầu trời nơi biển cả?
Chàng vươn vai đứng lên. Và như đã có một sự quyết định, rảo nhanh bước trở lại phía hương đường của Cái bang.
Bên trong đại sảnh, đèn đuốc vẫn sáng choang, Tiểu Phi tung mình nhảy xuống, nhưng không một ai từ trong bóng tối lướt ra để hỏi câu “trên trời dưới đất” nữa… Và Tiểu Phi chỉ còn cách đằng hắng lên một tiếng, cất cao giọng gọi:
-Nam Cung huynh có đấy không?
Từ trong đại sảnh liền có tiếng đáp:
-Mời vào! Những chiếc ghế chỏng gọng đã được lật lên, khung cửa sổ bị tung vỡ đã được dán lại, những mảnh ngói bể dưới đất cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Gian đại sảnh vẫn gọn gàng tươm tất y như chưa có một chuyện gì xảy ra! Gian đại sảnh đường rộng thênh thang chỉ có một mình Nam Cung Linh ngồi.
Trên bàn đã bày sẵn mấy đôi đũa chén, dưới bàn cũng để sẵn mấy vò rượu to.
Y như Nam Cung Linh sửa soạn sẵn để đợi Tiểu Phi đến, nên dù thấy chàng tiến vào, hắn không một chút gì tỏ vẻ kinh ngạc trên nét mặt, chỉ đứng dậy vòng tay:
-Quả nhiên, Lưu huynh đến đòi nợ rượu rồi, may là tiểu đệ sớm đã chuẩn bị mấy vò rượu, bằng không, Lưu huynh mà đến, tiểu đệ chỉ còn có nước trốn luôn! Tiểu Phi cười ha hả:
-Nam Cung huynh biết tôi có thể tìm đến đây à? Nam Cung huynh không chút nào ngạc nhiên sao?
Nam Cung Linh cười đáp lại:
-Nếu Lưu huynh muốn đòi nợ rượu, có ai trên đời mà trốn cho khỏi? Tiểu đệ dù có trốn tận chân trời, Lưu huynh có tìm đến được cũng chẳng có gì lấy làm lạ! Tiểu Phi vỗ tay cười xòa:
đúng, đúng lắm! Cái lổ mũi của tiểu đệ có cái tậ, hể nơi đâu có rượu ngon, đệ đánh hơi ra được ngay, huống hồ là bao nhiêu vò Trúc diệp thanh thượng hạng này! Chẳng đợi ai mời ngồi, Tiểu Phi gieo mình chểm chệ ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn lên mặt bàn và nói tiếp:
-Chỉ tiếc có rượu mà không có đồ nhắm, đôi với kẻ háo ăn như đệ, bằng như là một điều ngược đãi vậy! Nam Cung Linh mỉm cười:
đồ nhắm vốn ra có đủ, tiểu đệ có chuẩn bị sẵn mấy con gà béo, một chiếc giò heo bắp thảo, lại còn mấy cân thịt lạp cá khô! Tiểu Phi lại nhìn quanh:
-Không lẽ gà, cá, thịt lạp lại đều biết phép tàng hình? Sao tiểu đệ chẳng thấy đâu cả?
Nam Cung Linh phì cười:
-Lưu huynh chẳng thấy là vì vừa có người đến đem các món nhắm đó đổ xuống lổ cống hết rồi! Tiểu Phi thở dài hùi hụi:
-Không lẽ người đó có thâm thù đại hận gì với đệ?
Nam Cung Linh cố dằn tiếng cười:
-Y biết người mà đệ đợi là Lưu huynh, nên mắng cho tiểu đệ một trận là dùng những món ăn xoàng xỉnh thế này để tiếp đãi Lưu huynh, không khỏi quá ngược đãi cái miệng lưỡi của Đạo Soái Lưu Hương quá! Tiểu Phi cười mếu:
-Lưu Hương này không ăn thịt ăn cá, chẳng lẽ hớp gió để mà nhắm rượu à?
-Hồng trần khổ nhọc đã khiến linh tính của con người còn lại chẳng bao nhiêu, nếu như cứ ăn mãi gà ngon thịt béo, chút linh tính còn lại e rằng cũng tắt lụn mất! Liền theo giọng nói từ hóa đó, một người ung dung từ hậu đường bước ra, áo quần tuyền trắng không vương một chút bụi, cho đến nụ cười nhẹ trên vành môi cũng như lâng lâng xuất trần nốt.
Nhận ra là Diệu Tăng Vô Hoa, Tiểu Phi cười to lên:
-Thì ra là cái lão Diệu Tăng không hề nếm chút mùi tanh này, không lẽ ngươi muốn ta cũng bắt chước ngươi làm hòa thượng hay sao? Mà dù cho ta có làm hòa thượng cũng là hòa thượng thịt chó mà thôi, thấy cá ngon thịt béo, lập tức động ngay lòng trần! Vô Hoa cười dửng dưng:
-Ăn thịt thét rồi cũng chán, không lẽ ngươi không muốn đổi món à?
Tiểu Phi sáng mắt lên:
-Hay là ngươi đã chịu xuống nhà bếp?
Vô Hoa mỉm cười:
-Gẫy đàn cần có tri âm, mỹ vị cũng cần được kẻ trí vị để thưởng thức, trừ phi là kẻ sành ăn như ngươi ra, bần tăng đâu phải khổ nhiễm mình trong lửa củi như thế này?
Tiểu Phi cười lên:
-Nếu hòa thượng mi mà nhiễm mùi của lửa, chúng ta chắc thành lọ lem hết! Nam Cung Linh cười phụ họa:
-Kể ra cũng thật là lạ, Vô Hoa đại sư bất luận từ nơi nào chui ra, xem ra cũng sạch sẽ tươm tất hơn chúng ta gấp mười lần. Bụi bậm trên trần th61 này hình nhưđều không nhiễm đến người y, “Thiên nữ tán hoa, duy ma bất nhiễm” phải chăng cũng là nghĩa lý à?
Châm rượu đầy vào cốc, Nam Cung Linh nâng cốc lên nói tiếp:
-May là rượu vốn là một chất rất thuần, bằng không, nếu cho đến rượu đại sư cũng chẳng uống, tình chúng tôi biết trãi cho ai?
Tiểu Phi day sang Vô Hoa mỉm cười:
-Nếu mà trong ba người uống rượu, chỉ có mình ngươi không say, ta mới thật tình khâm phục hòa thượng mi đấy! *** Tửu lượng ba người thật là dễ khϊếp.
Giá mà có người thứ tư đứng bên cạnh nhìn xem họ uống, nhất định là phải hoài nghi trong những vò rượu kia chưa toàn nước lả.
Hai vò rượu to đã chui vào bụng, sắc mặt ba người vẫn cứ tỉnh khô.
Tiểu Phi vụt hỏi:
-Nghe đồn trong giang hồ có một người, tửu lượng xưng vô địch thiên hạ, có thể uống ngàn chén chẳng say. Có một hôm uống luôn một hơi ba trăm chén “Nhị Oa Đầu” của miền quan ngoại vẫn có thể đứng dậy đi về vững vàng! Nam Cung Linh tròn mắt:
-Ghê nhỉ? Người đó là ai?
Tiểu Phi đáp:
-Chính là Trác Mộc Hợp được mọi người hiệu xưng là Sa Mạc Chi Vương.
Vừa nói đôi mắt Tiểu Phi vừa nhìn xoáy vào mặt Nam Cung Linh ước lường phản ứng.
Nam Cung Linh cười to lên:
-Nói là ba trăm chén, nhưng thật sự chừng phân nữa số ấy cũng đã là quá cao rồi. Bất kỳ tay ma men nào trong thiên hạ, chẳng một ai khỏi huênh hoang thêm hpần nào tửuu lượng của mình. Theo tiểu đệ thấy, thì chưa chắc y đã uống hơn Lưu huynh! Ánh mắt Tiểu Phi vụt ngời lên:
-Nam Cung huynh có gặp qua hắn? Có cùng hắn chung bàn uống rượu không?
Nam Cung Linh mỉm cười:
-Rất tiếc là tiểu đệ chưa hề gặp y, bằng không cũng quyết uống đua với y xem ai hơn ai kém! Tiểu Phi vuốt nhẹ chót mũi mình:
-Sợ rằng cơ hội đó không bao giờ có! Nam Cung Linh nhướng mày:
-Chỉ cần hắn chưa chết, thiếu gì cơ hội sau này! Tiểu Phi đặt chung rượu xuống bàn, cố ý nói từng tiếng một:
-Ai bảo là y chưa chết?
Nam Cung Linh rúng động:
-Chết rồi? Làm sao y chết? Tại sao giang hồ không một ai hay biết?
Tiểu Phi hỏi vặn lại:
-Tại sao Nam Cung huynh biết là trong giang hồ không một ai hay biết?
Vô Hoa nhẹ mỉm cười đỡ lời:
-Tin tức của Cái bang là nhanh nhất nên trong giang hồ có người hay biết tin tức đó, thì Cái bang Bang chủ không lẽ lại chẳng hay?
Tiểu Phi khẽ thở dài:
đúng thế! Trong giang hồ quã thật không một ai hay biết hung tin đó. Chỉ vì đệ đã chôn giấu thi hài y, cốt ý không muốn cho giang hồ biết được tin tức cái chết của y! Nam Cung Linh trợn mắt:
-Tại sao lại làm thế?
Ánh mắt của Tiểu Phi như những tia dùi nhọn hoắc xoáy vào đối tượng:
-Vì hung thủ gϊếŧ chết y, cố ý sắp bày nghi trận, muốn làm cho người trong giang hồ ngờ là họ tự tàn sát nhau và cũng chết sạch cả. Nếu tôi chẳng chôn giấu thi hài của bọn họ, lại đem tin tức thấu lộ mọi nơi, có phải là giúp tên hung thủ nọ tha hồ tiêu dao ngoài pháp lý chăng? Tại sao ta lại để cho hắn an nhiên như thế chứ?
Nam Cung Linh gật đầu:
đúng thế! Lưu huynh làm như vậy, đám môn nhân thân thuộc của họ không hay là họ đã chết, tất sẽ cố sức mà đổ xô khắp nơi truy xét tông tích họ, tên hung phạm đó đừng mong được một ngày hưởng an nhàn! Vô Hoa mỉm cười:
-Bần tăng đã nói qua, bọn hung đồ, mà gặp Đạo Soái Lưu Hương, bằng như là gặp sát tinh, đừng hòng cựa quậy! Tiểu Phi nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Linh:
-Nam Cung huynh có khứng giúp đệ tìm ra tên hung đồ đó chăng?
Nam Cung Linh phì cười:
-Lưu huynh đừng nên quên rằng, đệ tử Cái bang có tiếng là những kẻ rất hay gánh vác việc người nhất, so với Đạo Soái Lưu Hương cũng chẳng kém là bao nhiêu! Tiểu Phi nói:
đã thế, xin nam Cung huynh cho biết vị phu nhân của Nhậm lão bang chủ hiện giờ ở đâu?
Nam Cung Linh kinh ngạc:
-Không lẽ Nhậm phu nhân có liên quan đến vụ này?
Tiểu Phi đáp:
-Ẩn tình bên trong, sau này rồ Nam Cung huynh sẽ hiểu. Bây giờ chỉ cần nam Cung huynh nói ra nơi trú ngụ của Nhậm phu nhân bằng như giúp đệ một chuyện rất to vậy! Đôi mắt vẫn nhìn thẳng Nam Cung Linh, Tiểu Phi cười hề hề nói tiếp:
-Bằng như Nam Cung huynh chẳng chịu nói, e rằng đệ sẽ cho là Nam Cung huynh có ý che giấu chân hung, đệ mà nói tùm lum bậy bạ ra, thì bang chủ Cái bang khó mà chịu nổi.
Vô Hoa bật cười:
-Chổ đáng mến nhất của Lưu huynh chính là những lúc đâm ra bướng bỉnh chẳng khác chi là… con nít! Nam Cung Linh thở dài tỏ vẻ khó xử:
-Nhậm lão bang chủ sau khi mất đi, Nhậm phu nhân liền phát nguyện thủ tiết, tiểu đệ thân là Cái bang đệ tử càng chẳng nên dẫn người tới quấy rầy người! Ngừng lại đưa mắt nhìn Tiểu Phi, Nam Cung Linh gượng cười nói tiếp:
-Với ai thì tiểu đệ cũng chẳng hề sợ, nhưng gặp Lưu huynh thật là vô phương! Tiểu Phi mừng rỡ:
-Nam Cung huynh đã bằng lòng?
Nam Cung Linh cười thầm:
-Cái tội danh giấu diếm chân hung, tiểu đệ làm sao mà gánh nổi?
Tiểu Phi cười hềnh hệch, hỏi nhanh:
-Nhậm phu nhân hiện giờ ở đâu?
Nam Cung Linh thở một hơi dài:
-Chổ ở của Nhậm phu nhân rất kín đáo, người ngoài khó mà tìm được. Nếu như Lưu huynh chịu khó uống hết hơn nữa vò rượu còn lại nầy, tiểu đệ sẽ đưa Lưu huynh đi gặp! Vô Hoa cười bảo:
-Bang chủ muốn làm khó Lưu huynh đáng lý nên tìm chuyện gì khác mới được, bắt hắn uống rượu khác nào gải đúng chổ ngứa của hắn?
Tiểu Phi cười to:
-Rốt cuộc là chỉ có Vô Hoa hiểu hơn hết! Tay nâng lấy đít vò, Tiểu Phi ngửa cổ ực luôn một hơi sạch cạn, mặt vẫn không đổi sắc:
-Bây giờ đi được rồi chứ?
Nam Cung Linh nhíu mày trầm ngâm một lúc:
-Lưu huynh có thể nán được chừng nửa tiếng đồng hồ để tiểu đệ lo chút việc trong bang được chăng?
Tiểu Phi vụt hỏi:
-Nơi chúng ta đến, khoảng hai ngày có thể trở về được không?
Nam Cung Linh đáp:
-Hai ngày là quá nhiều! Vô Hoa mỉm cười:
-Lưu huynh nóng trở về như thế, phải chăng có hẹn trước với giai nhân?
Tiểu Phi cười ha hả:
-Mọi người đều cho là chuyện chi cũng khó giấu nổi được ta, nhưng câu nói ấy nên nhường lại cho hòa thượng ngươi mới phải! Ngước mắt nhìn khung song dán giấy, bên ngoài trời đã rừng rựng màu trắng xam xám, Tiểu Phi day sang Nam Cung Linh nói tiếp:
được rồi, một tiếng đồng hồ sau, đệ sẽ trở lại tìm Nam Cung huynh! Chàng vươn vai đứng dậy, lau sơ miệng, thuận tay rờ lấy chung rượu của Vô Hoa Diệu Tăng cầm theo ra ngoài… Giọng cười của chàng từ ngoài cửa sang sảng vọng vào:
-Vô Hoa nấu món ngon, Nam Cung đãi rượu, cứ đến là có ăn, ăn xong là đi, cuộc đời như thế, còn muốn gì hơn nữa. Cơm no, rượu đủ, vui thú thanh nhàn… Câu nói chưa dứt, người đã vυ't xa, nhưng chung rượu nọ lại từ ngoài cửa sổ là đà bay trở vào, vừa vặn đáp nhẹ xuống trước mặt Vô Hoa, y như là có bàn tay vô hình đặt vào chổ củ.
Rượu trong chung đã uống cạn, nhưng bên trong chung có thêm một vật: viên ngọc như ý nho nhỏ để cài nơi thắt lưng.
Nam Cung Linh rúng động buột miệng:
đạo Soái Lưu Hương thủ pháp quả là nhanh! Nhưng Vô Hoa dửng dưng cất tiếng:
-Nếu không phải là vật chẳng đáng, bần tăng dễ đâu để cho hắn lấy đi? Giá mà hắn chịu bớt lộ liểu tài năng, có lẽ hắn sẽ còn sống dai hơn nữa! *** Buổi sáng bên hồ Đại Minh, sương mù giăng giăng trắng xóa.
Tiểu Phi lanh quanh trên bờ chẳng mấy lâu đã nghe có tiếng ngựa hí vang lên đâu đấy.
Tiếp đó, tiếng vó ngựa nện nhẹ từ ven bờ hồ trước mặt tiến lại.
Tuy trong làn sương mù mù, sắc ngựa vẫn ngời ngời đen nhánh lên, Tiểu Phi lướt tới mỉm cười:
-Ngựa ơi, đáng tiếc ngươi là vật sở hữu của bạn ta, bằng không, ta không làm sao đành để cho người khác cưỡi trên lưng ngươi! Con vật hình như hiểu được tiếng người, hếch hếch chiếc mũi sát vào má chàng.
Tiểu Phi nói như lẩm bẩm với chính mình:
-Với ngựa sành chỉ cần đối xử tốt cùng nó một lần, nó sẽ mãi không quên cái ý tốt đó, nhưng với con người, dù đối xử tốt cùng họ cách mấy, không mấy chốc là họ quên sạch sành sanh.
Chàng kề bên tai ngựa nói đúng ba câu:
đưa ta đến gặp Hắc Trân Châu! Sau đó, kéo nhẹ vành tai con vật đúng ba lượt.
Nếu đổi kẻ nào khác, tá6t nhiên thế nào cũng kéo bốn lượt thật mạnh thử xem sao? Nhưng Tiểu Phi lại là người tuyệt đối giữ chủ trương không khi nào chơi ác với vật, trừ phi kẻ đó đã gần giống như súc vật! Quả nhiên con ngựa liền quay đầu lửng thửng đi trước dẫn đường.
Tiểu Phi không trèo lên cưỡi ngựa mà đi theo ở phía sau, ngắm nghía từng sự chuyển động thực đều đặn và nhịp nhàng. Tiểu Phi cảm thấy khoan khoái còn hơn là cưỡi trên lưng ngựa.
Cái chuyển động của bắp thịt là cái tiết tấu bất tận của sự sống. Một bức tranh thật đơn giản, nhưng đã được tất cả chân thiện, chân mỹ của cuộc đời.
Một kẻ đã biết hưởng thụ kiếp sống, tất nhiên không bao giờ bỏ qua dù một cơ hội nhỏ, để ngắm ngía một cái đẹp trên đời.
Dưới một rặng liểu dày, một chiếc thuyền nan đang đậu. Thiếu niên áo đen Hắc Trân Châu đang ngồi bó gối trên thuyền nhìn ra mặt hồ bốc trắng hơi sương, nghĩ ngợi đến xuất thần.
Bên ngoài của gã xem ra rất lảnh đạm dửng dưng, dửng dưng đến mức hầu như không một chuyện gì trên đời này có thể làm gã lưu ý đến. Nhưng kỳ thật tâm sự của gã còn nhiều hơn cả một ai! Tiểu Phi đằng hắng lên tiếng:
-Các hạ đang nghĩ gì thế?
Hắc Trân Châu quay lại:
-Ta đang nghĩ đến ngươi! gã tung người nhảy lên bờ, đối diện với Tiểu Phi và hỏi tiếp:
-Nghĩ xem ngươi đã hỏi ra được chưa?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Chưa hỏi ra! Hắc Trân Châu cười lạt:
-Ta sớm biết là hắn không khi nào chịu nói ra! Tiểu Phi nói thật chậm:
-Phải tuy hắn không chịu nói ra, nhưng lại bằng lòng đưa ta đi! Đôi mắt Hắc Trân Châu sáng lên:
-Tốt lắm! Các người đi phía trước, ta theo ở phía sau vậy! Tiểu Phi cười nhẹ:
-Các hạ muốn theo sau Nam Cung Linh mà không bị hắn phát giác, sợ rằng khinh công chưa đủ trình độ! Hắc Trân Châu hất mặt:
– Dù hắn có phát giác đã làm gì được ta?
Tiểu Phi thở ra:
-Chẳng làm gì được rồi, nhưng các hạ cũng như tôi, đừng hòng tìm gặp Nhậm phu nhân! Hắc Trân Châu mím môi, một lúc:
-Vậy ngươi đi dộ bao lâu?
Tiểu Phi đáp:
-Hai ngày! Hắc Trân Châu gật đầu:
-Tốt lắm, hai ngày sau ta vẫn đợi ngươi tại đây! Tiểu Phi nghĩ ngợi một thoáng và nói:
-Hai ngày, hoàng hôn sẽ có một thiếu nữ áo trắng đến từ Đại Minh hồ, lúc đó nếu tôi chưa về, xin các hạ bảo nàng hãy đợi tôi! Hắc Trân Châu vụt cười to lên:
-Cùng giai nhân hò hẹn vào chiều hôm, Đạo Soái Lưu Hương quả là tay phong lưu đáo để, chỉ tiếc là ta không nhận được mặt vị giai nhân đó, làm sao mà chuyển cáo lại lời của ngươi?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Nàng họ Tô, các hạ thấy nàng có thể biết ngay. Đại Minh hồ tuy rằng là nơi địa linh nhân kiệt nhưng các cô gái như nàng cũng chẳng nhiều lắm đâu.
Đôi mắt sâu thẳm, của Hắc Trân Châu vụt nhìn thẳng vào Tiểu Phi:
-Nàng đẹp lắm à?
Tiểu Phi chép miệng:
-Chỉ đơn thuần moat tiếng đẹp, làm sao hình dung nổi được nàng?
Đôi mắt Hắc Trân Châu càng mở to lên:
-Nàng là người chi của ngươi?
Tiểu Phi cười cười:
-Các hạ không cảm thấy rằng, hỏi hơi nhiều sao?
Hắc Trân Châu xụ ngay nét mặt:
-Tốt lắm! Ngươi đi đi.. nhưng nếu như nàng không chịu đợi ngươi thì sao?
Tiểu Phi đáp:
-Nếu như nàng không chịu đợi tôi, tôi sẽ nhảy ngay xuống hồ Đại Minh này tự vận.
Hắc Trân Châu đưa mắt nhìn ra mặt hồ đầy hơi sương, nhè nhẹ thou ra:
-Ngươi tự tin quá! Tiểu Phi cười to:
-Nếu bắt bỏ đi cái tự tin, Lưu Hương này chắc là chỉ còn lại một vũng nước thúi thôi! Đi được vài bước, chàng vụt quay lại:
-Các hạ có thấy rằng cái tên mình giống con gái lắm không?
Hắc Trân Châu lạnh lùng:
-Nếu ta là con gái, có lẽ ta đã gϊếŧ ngươi rồi! Tiểu Phi nheo mắt:
-Nếu các hạ là con gái, chắc không đến đổi hằn học với ta như vậy! *** Cách Khúc phố, hướng Đông nam mấy dặm, có hòn núi tên gọi Mi Sơn.
Thế núi tuy không cao, nhưng cảnh sắc quả u nhàn, cỏ cây diễm tuyệt, Tiểu Phi mới đặt bước lên núi đã cảm thấy tâm hồn mình phiêu phiêu như thoát tục.
Nắng vàng mới rừng rựng ở chân sơn, bóng lá tàng cây rọi ánh chộp đá suối nguồn thành một màu biên biếc xanh, gió đan kẻ lá, chim hót đầu cành, bước chân của Nam Cung Linh đạp trên những vầng sương sáng vừa bốc lên y như đang cưỡi lên vầng trăng.
Tiểu Phi chợt hỏi:
-Chúng mình đã rời khỏi Tế nam bao lâu rồi?
Nam Cung Linh cười đáp:
-Mới có một ngày, không lẽ Lưu huynh lại quên?
Tiểu Phi khẽ thở dài:
-Tuy đệ mới đặt chân đến đây, nhưng nghĩ đến những sự tranh giành tục lụy nơi thành Tế Nam, tưởng chừng như mình đã sống qua kiếp khác. Giá mà được ở mãi nơi đây, thì kẻ tục Lưu Hương ắt sẽ trở thành nhã sĩ! Nam Cung Linh cũng lây dáng nét mơ màng:
-Lúc Nhậm bang chủ còn sống, thường ước ao đến đây cất lều ẩn cư, tiếc vì suốt đời người bận rộn chẳng lúc nào nhàn, chí nguyện đó, chờ đến lúc chết mới được thực hiện! Tiểu Phi buông một câu ướm dò:
-Có lẽ Nam Cung huynh rất tưởng nhớ đến người?
Nam Cung Linh mặt đượm nét buồn:
-Ông là một người rất mực nhân từ, rất mực hòa nhã, mà trong đời tôi chưa thấy có một ai hơn. Tôi vốn là một đứa con mồ côi, không có ông, tôi làm sao có ngày nay! Tiểu Phi ánh mắt thoáng ngời lên:
-Cùng Nam Cung huynh quen biết đã lâu nhưng đây mới là lần đầu nghe Nam Cung huynh nói lên câu đó! Nam Cung Linh buồn buồn nói tiếp:
-Trong giang hồ mạnh được yếu thua, tấn tuồng cạnh tranh không lúc nào ngừng. Có lắm chuyện mình không có thì giờ mà nghĩ đến mà cũng chẳng dám nghĩ đến.
Tiểu Phi mỉm cười:
-Phải làm, có lắm chuyện mà mình nghĩ nhiều quá, lòng có thể biến cải mất. Và những kẻ lòng dạ yếu mềm, khó mà sinh tồn giữa chốn giang hồ đầy lọc lừa man trá.
Nam Cung Linh dửng dưng mỉm cười thay câu đáp.
Hai người một trước,một sau noi theo con đường mòn khúc khuỷu tiến lần lên núi.
Một bên là vách đá cheo leo, một bên vực sâu trùng trùng cảnh sắc tuy thật u nhã, nhưng địa thế cũng cực kỳ hiểm ác.
Tiểu Phi vụt hỏi:
-Nhậm phu nhân ở trên đỉnh núi phải chăng?
Nam Cung Linh đáp:
-Nhậm phu nhân phong tư tuyệt thế, đáng liệt vào hàng đệ nhất mỹ nhân, dễ đâu chịu ở dưới người?
Tiểu Phi cười nhẹ:
đệ xưa nay vốn không hề nôn nóng một chuyện gì, nhưng nhớ đến mọi lời thiên hạ đồn đãi về sắc lịch của bà ta, lại nghĩ đến chốc nữa đây mình sẽ được gặp, tim của đệ cứ như muốn vọt ra ngoài!