Anh Nghĩ Là Anh Thích Em

Chương 14: Là con giáo viên có gì phải xấu hổ

Năm phút sau, cô Vương chủ nhiệm đến, vừa đi vào cô liền đóng cửa phòng học rồi bước lên bục giảng, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Chuyện phát sinh tối nay cô đã biết, bây giờ cô rất là thất vọng.” cô Vương mặt lạnh lùng, trầm giọng nói, “Lớp 10/1 chúng ta là lớp có thành tích tốt nhất khối, là một trong các lớp trọng điểm của trường Nhất Trung, có thể nói là những học sinh xuất sắc nhất của quận Hải Thành đều đang ngồi ở đây. Vốn là một đám học sinh ưu tú như vậy, lẽ ra tố chất cũng phải rất cao. Nhưng cô thật không ngờ trong lớp này lại phát sinh những lời đồn đãi vô căn cứ, suy nghĩ xằng bậy, lời nói bẩn thỉu, bôi nhọ và làm tổn thương bạn học của mình!”

“Học sinh Tống Toa Toa đúng là con của giáo viên, nhưng em ấy không hề có bất cứ đặc quyền nào khác mọi người. Em ấy và các em đang ngồi ở đây đều giống nhau, dựa vào thực lực của chính mình thi vào lớp 10/1. Chúng ta gặp nhau ở đây, tạo thành một lớp học, phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phấn đấu học tập trong suốt ba năm cấp ba! Chứ không phải để cho các em ghen ghét, lục đυ.c với nhau!”

Ánh mắt cô đảo qua từng học sinh, nghiêm khắc răn dạy: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy là sỉ nhục của lớp 10/1 chúng ta, là sỉ nhục của từng học sinh ngồi ở đây, mà cô là giáo viên chủ nhiệm cũng không thể thoái thác trách nhiệm của mình! Cô hy vọng chuyện này sẽ kết thúc trong tối nay, kết thúc trong chính phòng học này. Bước ra khỏi cửa lớp, cho dù là ai cũng không được tung lời đồn đãi thêm một lần nữa, nếu không các em tự mình gánh lấy hậu quả!”

Lớp học to như vậy nhưng lại im ắng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Cô Vương dạy dỗ cũng đã xong bèn ho khan: “Các em học bài đi, em Chương Kế Diễm, ra đây một chút.”

Chương Kế Diễm sắc mặt trắng bệch ngồi ở đó, đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng đã chậm. Cô ta thất hồn lạc phách đứng lên, theo cô chủ nhiệm đi ra ngoài.

Trong phòng học lại tiếp tục yên ắng, không còn ai dám nói một câu.

……..

Tống Toa Toa bước ra khỏi lớp, chạy đến cổng trường gọi taxi về thẳng nhà.

Đi được nửa đường cô nhận điện thoại Hạ Tử gọi đến, muốn gặp mặt an ủi cô.

Tống Toa Toa nói không cần, cô chỉ muốn được ở một mình lúc này.

“Bé ngốc, thật xin lỗi…” Hạ Tử hơi chột dạ, “Vừa rồi tớ nhịn không được, đã đem chuyện nhà cậu tiết lộ ra rồi, vụ chú cậu là thầy Tống, mẹ cậu là cô Từ còn ông nội cậu là hiệu trưởng ấy.”

“Hả?” Tống Toa Toa nhíu mày, “Cậu cậu cậu…”

Cậu cậu cậu cả buổi, cô cũng không nói ra được hết câu, đành thở dài: “Thôi, nói cũng đã nói rồi, còn có thể làm sao được.”

Hạ Tử tìm cho mình một lý do, an ủi: “Thật ra chuyện này cũng đâu có gì xấu, cậu không cần thiết phải giấu diếm như vậy, giờ mọi người đều đã biết, xem còn ai dám ăn hϊếp cậu nữa!”

“Tớ không phải muốn giấu diếm…” Tống Toa Toa nhún vai bất lực, “Chỉ tại thành tích học tập của tớ không tốt, sợ mọi người biết ông nội tớ là hiệu trưởng lại chê cười tớ đứng gần chót lớp.”

Hạ Tử sửng sốt, bỗng cười xoà: “Làm gì có, lớp 10/1 chúng ta là lớp chuyên trọng điểm đó! Cho dù là người đứng bét lớp thì khi ra học lớp thường cũng sẽ nằm trong mấy hạng đầu, ai dám chê cười cậu chứ? Cậu cứ yên tâm đi.”

Tống Toa Toa ừ một tiếng, cảm thấy tâm tình đã tốt hơn một chút.

“Con nhỏ Chương Kế Diễm đó…” Hạ Tử hạ giọng nói, “Tớ thấy nó đi học toàn lấy di động chụp lén thầy Tống, còn tưởng nó định làm gì, bây giờ nghĩ lại mới hiểu, chắc là nó thích thầy Tống nên thấy thầy thân cận với cậu, nó mới như vậy…”

“Đừng nói tới cậu ta nữa.” Tống Toa Toa không muốn nghe thấy cái tên này dù chỉ là một chút.

“Vậy được rồi, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn.” Hạ Tử lại dặn dò, “Đừng có cúp máy, thời buổi này ngồi xe taxi cũng hồi hộp lắm, đợi cậu về đến nhà rồi tớ mới cúp.”

Tống Toa Toa cười: “Cảm ơn nha, chị Trứng Tôm yêu dấu.”

“Đừng có cảm ơn khơi khơi, phải đáp tạ bằng thực tế, khi về trường nhớ đem đồ ăn ngon cho chị đây.”

“Vậy thôi cậu cúp điện thoại đi.”

Hạ Tử khinh thường hừ một tiếng: “Biết vậy không thèm gọi cho cậu.”

Một đoạn đường nói nói cười cười, Tống Toa Toa đã về đến nhà an toàn.

Bố cô là một vị Tổng tài bá đạo làm trong ngành địa ốc, biệt thự nhà cô là do chính tay bố thiết kế trang hoàng, tràn ngập vẻ đẹp lạ kỳ kết hợp giữa văn hoá Trung Quốc và Châu Âu.

Tống Toa Toa đặc biệt yêu thích phòng tập múa do bố thiết kế riêng cho cô. Trước đây, mỗi tối sau khi làm bài tập xong, cô đều đến phòng tập múa tập một tiếng rưỡi mới chịu đi ngủ.

Về sau lên cấp ba, vì nhà cách trường học quá xa, lại phải thường xuyên tham dự giờ tự học sáng và tối, không thuận tiện để đi sớm về muộn, cô đành phải ở lại ký túc xá của trường.

Về đến nhà, Tống Toa Toa mở cửa biệt thự bước vào khiến bố mẹ cô đang xem tivi ở phòng khách hốt hoảng một trận.

“Toa Toa? Sao con lại về nhà giờ này?” Cô Từ đứng lên, kinh ngạc hỏi, “Hôm nay là thứ sáu mà, sao con không học tiết tự học buổi tối?”

Tống Toa Toa ném cặp sách sang một bên, đi qua ôm chặt mẹ không nói gì.

Bố cô gấp quyển tạp chí lại, trầm giọng nói: “Đã lớn từng này rồi còn ôm mẹ nhõng nhẽo? Mau lại đây ngồi xuống, xảy ra chuyện gì rồi mà đến giờ học cũng bỏ?”

Tống Toa Toa không dám nhõng nhẽo nữa, thành thành thật thật ngồi xuống sô pha.

Cô biết cô bỏ học chạy về nhà là hơi nóng nảy. Trên đường về nhà cô đã nguôi giận, cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải quá xúc động như vậy. Nhưng bây giờ việc này cả lớp đều đã biết, chắc chắn không giấu được cô chủ nhiệm, đoán chừng chẳng mấy chốc cô Vương cũng sẽ gọi điện cho mẹ cô thông báo tình hình.

Vì thế cô đành ngồi đó, ngoan ngoãn kể lại rành mạch toàn bộ câu chuyện.

Bố mẹ cô nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ nghiêm trọng.

“Trên đường về nhà con nhận được điện thoại của Hạ Tử, cậu ấy nói đã đem chuyện của nhà mình nói ra trước lớp rồi.” Tống Toa Toa hoang mang, “Bây giờ cả lớp đều biết, con phải làm sao đây?”

“Biết thì biết thôi, là con cái giáo viên cũng không có gì phải xấu hổ.” Cô Từ vỗ đầu cô, “Con cảm thấy thế nào, không tức giận sao?”

Tống Toa Toa lắc đầu nhìn bố, nhỏ giọng nói: “Con chỉ sợ bọn họ biết cháu gái của thầy hiệu trưởng học lớp 10/1 xếp hạng gần chót, nên thấy xấu hổ thôi.”

“Con cũng biết xấu hổ à?” Bố cô bị chọc cười, hừ một tiếng, “Chỉ vì chuyện như vậy đã bỏ tiết tự học buổi tối, sau này bước chân vào xã hội rồi, gặp phải việc oan ức hơn bây giờ rất nhiều, con đều sẽ chạy về nhà trốn tránh sao? Làm vậy ổn sao?”

“Không ổn ạ.” Tống Toa Toa lắc đầu, “Rất không ổn.”

“Được rồi, đừng ba hoa nữa, đi học bài đi.” Bố liếc nhìn cô, “Đừng quên người nào đó đã bảo đảm thi cuối kỳ được hạng hai mươi.”

Tống Toa Toa cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng xách cặp chạy lên lầu.

Phòng của cô thường ngày đều có người giúp việc quét dọn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Tắm xong cô thay quần áo mặc ở nhà, ngồi vào bàn bắt đầu cuộc chiến học tập. Cô không nghĩ đến những chuyện ngổn ngang phiền não nữa, chỉ một lòng muốn nâng cao thành tích, nhất định trong vòng hai tháng phải lên được hạng hai mươi. Phần vì để có thể được tiếp tục học múa, phần vì không muốn làm ba mẹ, chú và ông nội mất mặt.

Bài tập cuối tuần khá nhiều, cô làm đến mười một giờ đêm vẫn chưa xong, chịu hết nổi một ngày dài mệt mỏi, cô đành lên giường ngủ.