Chương 163: Đại Hội Mỹ Nam
Di thành, quán trà.
Tiểu nhị vừa bưng trà lên, đang định rời đi thì bị một người khách kéo lại.
Người khách đó nhìn vẻ hưng phấn mong chờ của bách tính dưới lầu thì ngạc nhiên hỏi: "Tiểu nhị ca, trong thành có chuyện gì vui à?"
Tiểu nhị lập tức toét miệng, nhanh chóng ngồi xuống bàn, ra vẻ thần bí nói: "Ngài mới tới Di thành phải không, Di thành chúng ta tối hôm nay a, xảy ra một chuyện vô cùng mới lạ!"
"Tiểu nhị ca thật là tinh mắt!"
"Mau nói với chúng ta xem, chuyện mới lạ gì?"
Tiểu nhị bí hiểm nói nhỏ: ""Tuyển hoa khôi chắc các vị đều đã nghe qua, nhưng tuyển mỹ nam, đã từng nghe thấy chưa?"
Vị khách lắc đầu như trống bỏi: "Tuyển mỹ nam?"
"Ngay tối nay! Thấy không, trong cái ngõ nhỏ kia có một gian tiểu quan quán, chính là chỗ đó, sẽ tuyển chọn nam tử đẹp nhất Di thành!"
Người khách kia vừa nghe đã thấy mất hứng thú: "Không phải là chọn ra một tiểu quan bộ dạng tuấn tú sao....."
"Không phải thế!" Tiểu nhị liên tục xua tay, cáu kỉnh nói: "Chọn tiểu quan mà dân chúng hưng phấn như thế sao? Đại hội mỹ nam này dù là do tiểu quan quán tổ chức, nhưng là cả mỹ nam Di thành, không phải chỉ trong tiểu quan quán ấy!"
Hắn vuốt cằm, vắt óc nghĩ lại: "Tờ truyền đơn nói thế nào ấy nhỉ........"
"Ngươi muốn trở thành nam nhân mỹ danh lan xa sao?" Một người ngồi ở bàn bên cạnh thò đầu sang nhắc.
"Ngươi muốn hàng vạn hàng nghìn nữ tử điên cuồng vì ngươi sao?" Tiểu nhị nhớ ra, khát khao nói.
"Ngươi cho rằng mình có sức quyến rũ đặc biệt sao?" Người qua đường Giáp nói tiếp.
"Dù ngươi là loại hình nào......." Người qua đường Ất bổ sung.
Chỉ thấy mọi người trong quán trà hít sâu một hơi, trong ánh mắt khϊếp sợ của hai vị khách phương xa, cầm đũa lên.
Keng!
Chiếc đũa gõ vào chén trà, phát ra thanh âm thanh thúy.
Mọi người rung đùi đắc ý, mỗi người một câu: "Ngươi anh tuấn, ngươi uy vũ, ngươi nho nhã, ngươi dũng cảm, ngươi thanh tú, ngươi đáng yêu, ngươi lãnh khốc, ngươi tuấn mỹ, ngươi xinh đẹp, ngươi văn nhã, ngươi u buồn,........"
Keng keng keng keng!
Tất cả cùng hô lên: "Chỉ cần ngươi muốn tới!"
Mấy vị khách mới đến kia hít một ngụm lãnh khí, cũng không ngồi yên nữa, gấp gáp hỏi: "Tiểu nhị ca, bao giờ thì bắt đầu?"
Tiểu nhị dương dương đắc ý vì Di thành có một hoạt động rất vẻ vang, hắn nhìn sắc trời một chút, bỗng nhiên cả kinh: "Sắp bắt đầu rồi!"
Thoáng chốc.........
Trong quán trà gà bay chó sủa, tất cả khách khứa chạy như bay ra ngoài, nhanh chân chạy tới tiểu quan quán tổ chức đại hội mỹ nam.
Rầm —— đóng cửa.
Cạch —— khóa cửa.
Ông chủ dắt tiểu nhị, vừa chạy vừa nói: "Phải mau đến chiếm một chỗ tốt!"
Tình cảnh như thế xảy ra ở mọi nơi trong Di thành, sự kiện mới lạ này như được chắp cánh, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, từng ngôi nhà từng quán trà đều nói về chuyện này.
Chỉ trong mấy ngày, không ai không biết, không người không hiểu!
Trong một gian tiểu quan quán chẳng biết tên, sắp sửa cử hành đại hội mỹ nhân......
À không, đại hội mỹ nam!
Mà lúc này, trong lúc toàn bộ nam nữ già trẻ Di thành đều chạy về phía tiểu quan quán thì trong sương phòng ở lầu ba của gian tiểu quan quán ấy, đang có mấy người ngồi quanh bàn, nhàn nhã uống trà.
Bộp!
Thác Bạt Nhung ngửa đầu uống cạn chén trà xong đập xuống bàn, đang muốn rót nữa.........
Thì nghe bên cạnh có tiếng trêu đùa: "Đây là trà, ngươi có rót hết cả ấm cũng không thành rượu được."
Mày hắn nhíu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Hạ: "Nữ nhân, làm một cái đại hội mỹ nam chó chết như thế thôi mà Hoa Thiên thực sự sẽ đến sao?"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, trong mắt có vài phần ý cười.
Lãnh Hạ cong cong khóe mắt, trêu tức nói: "Hắn tới hay không, chẳng phải ngươi là người rõ ràng nhất sao?"
Nói không ngoa, đừng nói bây giờ bị phát lệnh truy nã trên toàn quốc, dù có bị dao kề cổ, chuyện mỹ nam tề tụ như thế này, nhất định hắn sẽ đến!
Thác Bạt Nhung đương nhiên rõ ràng, nhưng tâm tình hắn bây giờ rất phức tạp, vừa muốn Hoa Thiên xuất hiện lại không hy vọng hắn xuất hiện vì mỹ nam.
Chà.....
Nhìn xem nhìn xem, mặt tái hết cả rồi!
Hắn lại rót một chén, miệng nói lảm nhảm, bốn cái tai dựng lên, rốt cuộc cũng nghe được người này nghiến răng nghiến lợi nói cái gì.
"Chết tiệt, nếu ngươi dám đến, lão tử sẽ..... lão tử sẽ....."
Thác Bạt Nhung lầu bầu sẽ.....sẽ một lúc lâu mà cũng không sẽ được cái gì.
Hai người bĩu môi, không thèm để ý đến nam nhân uống nước như uống rượu vì bị Hoa cô nương kích động này.
Lãnh Hạ đảo mắt nhìn quanh hỏi: "Thập Thất đâu?"
Chiến Bắc Liệt cười tủm tỉm, vì không có thằng nhãi kia ở đây nên tâm tình rất tốt: "Phía dưới vui như vậy, nó ngồi yên sao được, kệ nó đi."
Nàng gật đầu, suy nghĩ một chút, đúng là không cần bận tâm.
Chiến Thập Thất dù còn nhỏ tuổi, nhưng đầu óc thì tuyệt đối không nhỏ, nhất là mấy năm này để đối đầu với cha, rất siêng năng luyện công phu với lão ngoan đồng, thân thủ không dám nói là tốt đến đâu nhưng cũng không thể khinh thường, có thể đối phó được với mấy kẻ du côn tầm thường, nhất là khinh công cũng có chút thành quả, nếu gây họa mà không đánh lại được thì có thể chạy trốn.
Đúng vậy, chạy trốn, tiểu tử kia không hề có khái niệm gì về khí tiết.
Đánh thắng được thì ra sức mà đánh, đánh không lại thì nhanh chân bỏ chạy!
Cho nên, hai cha mẹ không hề lo lắng chút nào, tiểu ác ma không đi bắt nạt người khác thì đã là đại cát đại lợi rồi!
Trực tiếp ném con trai ra sau đầu, Lãnh Hạ đi tới cửa sổ, nhấc màn trúc lên, từ đây có thể nhìn hết được tình hình ở dưới đại sảnh.
Giữa phòng là một đài cao hình cung, giờ trên đó không có ai, nhưng sau nửa canh giờ nữa, lúc đại hội diễn ra, các nam nhân dự thi sẽ lên đó biểu diễn tài nghệ, rồi bắt đầu để bách tính tiến hành bình chọn.
Mọi việc đều do Chung Vũ lo liệu, cụ thể là ai đến dự thi thì Lãnh Hạ cũng không tham gia vào.
Đừng thấy Chung Vũ giống nam nhân, xử lý mọi chuyện cũng rất cẩn thận.
Lúc này, trong phòng đã có vô số người đến tham gia náo nhiệt, Chung Vũ đã thay y phục của nữ tử, nhìn chung thì cũng có bộ dáng của tú bà, giọng nói to vang khắp cả đại điện.
"Vương công tử, đã lâu không gặp, mời vào bên trong!"
"Ai u! Hứa đại nhân đến rồi sao? Mời vào mời vào, đã để lại phòng ở lầu hai cho ngài!"
"Vị công tử này thật lạ mặt, vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng, mời vào bên trong, có rượu ngon và đồ ăn đang đợi!"
"Hoan nghênh hoan nghênh, công......." Chung Vũ nói được một nửa thì chợt ngừng.
Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, nàng cười to nói: "Tiểu công tử, cha mẹ ngài đâu?"
Vừa bước vào là một tiểu công tử, mới chỉ khoảng mười tuổi, dung mạo thanh tú, cũng có thể nói là có chút nữ khí, đặc biệt là đôi mắt tràn đầy sự ngạo mạn, mà y phục thì chất liệu thượng thừa, vừa nhìn đã biết là con trai của một gia đình giàu có.
Nó hừ lạnh, ngửa mặt nhìn không chớp mắt, như kiểu là nói chuyện với Chung Vũ cũng làm miệng nó ô uế.
"Cút nhanh đi...... Không phải chúng ta không có bạc, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi! Không xem xem ngươi có thân phận gì!" Một nam tử trẻ tuổi đi phía sau, vẻ mặt cáo mượn oai hùm.
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi ném cho Chung Vũ một đĩnh bạc!
Vênh mặt hất hàm sai khiến: "Nhanh lên, ở đây vàng thau lẫn lộn, hạng người gì cũng có, mất mặt, rất mất mặt, những kẻ đê tiện như thế này, sao có thể đứng chung một chỗ với công tử nhà ta! Mau tìm một nhã gian, nhanh lên!"
Hắn ghét bỏ quét một vòng trong điện, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, như là thở chung một bầu không khí với những người này cũng khiến hắn bị bệnh vậy.
Chung Vũ ước chừng đĩnh bạc kia rồi bĩu môi thét lên: "Đưa vị công tử này lên lầu hai!"
Nam tử trẻ tuổi khi nói chuyện với tiểu công tử kia thì rất nịnh nọt: "Công tử gia, tiểu nhân đã nói đến chỗ này đó, nhất định sẽ khiến người vui vẻ!"
Một gã sai vặt nhanh nhẹn chạy tới, tươi cười nói: "Hai vị công tử, để tiểu nhân......"
Bốp!
Còn chưa nói xong đã bị đạp ngã xuống đất.
Tiểu công tử bước lên giẫm vào người hắn, ương ngạnh nói: "Chó không có mắt! Ở đây chỉ có một công tử!"
Sau khi gã sai vặt liên tục gật đầu, nó mới rút chân về.
Mặt bị giẫm sưng đỏ, gã sai vặt khó khăn đứng dậy, bụm mặt cúi đầu khom lưng, không dám nói thêm tiếng nào.
Vung tay áo lên, tiểu công tử giờ mới thấy hài lòng, ánh mắt ti nghễ liếc nhìn mọi người trong điện, nghênh ngang đi lên lầu hai......
Rầm!
Vừa mới bước được một bước đã bị một cái chân ngắn mũm mĩm ngáng đường, lập tức ngã lăn ra.
Tiểu công tử kia ngã quỵ xuống, mông chổng lên trời.
Ha ha ha ha.........
Đó, ngươi ngang ngược tiếp đi!
Tiếng cười to liên tiếp vang lên trong điện, trong tiếng cười lộ vẻ thống khoái.
Nhất là Chung Vũ, thoải mái cười to, giơ ngón cái với kẻ đầu sỏ, dùng khẩu hình miệng nói: "Tiểu chủ tử, hảo dạng!"
Chủ nhân của cái chân ngắn kia, tiểu chủ tử của Chung Vũ, đương nhiên là Chiến Thập Thất.
Tiểu quỷ đầu thu chân lại, trong tiếng cười thống khoái của mọi người, ném cho Chung Vũ một ánh mắt: Chút lòng thành thôi!
"Ai? Là ai?" Một tiếng gầm thét giận dữ vang lên, tiểu công tử kia bò dậy, tức giận ngút trời quan sát một vòng: "Ai dám ngáng chân...... Bản công tử!"
Ha ha ha ha........
Tiếng cười càng to càng nhiều, mọi người chỉ chỏ nó, thì thầm với nhau, cảm thấy rất hả giận!
Chỉ thấy áo choàng của nó nhăn nhúm hết cả, búi tóc cẩn thận cũng bung hết ra, hai dòng máu mũi chảy xuống, mà công tử trẻ tuổi làm tùy tùng kia thì ngã lăn ra ngoài, bất tỉnh.
Nó quệt một cái, thấy máu tươi thì cực kỳ hoảng sợ: "Máu.... máu......."
"Ôi!" Chiến Thập Thất chạy đến bên cạnh Chung Vũ.
Bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên có chút khó hiểu, mềm mại hỏi: "Vũ cô cô, thì ra người cao quý như vậy cũng sẽ bị chạy máu a!"
Chung Vũ không hiểu ý của nó nên không nói gì.
Mỗ tiểu hài tử khiêu khiêu mi, chọc chọc ngón tay, thở dài nói: "Ta còn tưởng rằng hắn không giống chúng ta, không chảy máu mà chảy phân chứ!"
Giọng nói này rõ ràng là rất mềm mại nhưng lại vang lên rất rõ ràng bên tai từng người, mọi người lại cười vang lần nữa.
"Ngươi.... ngươi...." Tiểu công tử kia chỉ vào Thập Thất, nói không nên lời.
"Đánh cho bản công tử!" Đột nhiên, nó giậm chân một cái, quát to: "Đánh chết tiểu tiện chủng này!"
Khí thế hung hăng làm mọi người kinh hãi, đều lui về phía sau để tránh vạ lây.
Tiểu ưng mâu chớp chớp, trong đó lạnh như băng, giỏi lắm, dám mắng ta là tiện chủng!
Chiến Thập Thất khoanh tay chờ, đã lâu rồi ta không đánh nhau đấy!
Chờ a chờ, chờ a chờ......
Đợi mãi mà trong đại điện vẫn chỉ có mình tiểu công tử!
Nó lúng túng nhìn xung quanh, ảo não giậm chân một cái, cũng không đợi người nữa mà tự ra tay, đánh về phía tiểu quỷ kia.
Rầm!
Tiểu công tử vồ hụt, lại ngã chổng vó, nổi giận đùng đùng đứng dậy, chỉ thấy đứa bé xấu xa vốn nên đứng ở đây thì không biết đã chạy sang bên kia từ lúc nào!
Nó mím môi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ và giận dữ, lại tiếp tục nhào lên!
Rầm!
Nhào lên!
Rầm!
Lại nhào lên!
Cứ như vậy một hồi, một đứa bé phúc hắc chưa đến bốn tuổi rõ ràng cho thấy nó đang chơi đùa!
Đối phó với một kẻ chân yếu tay mềm như thế, tiểu quy này đương nhiên là lười động thủ, trong tiếng hoan hô của một đám bách tính, điểm mũi chân bay nhẹ như chim yến, bạch y bay bay đầy ma mị, cười híp mắt bay tới bay lui.
Ở đây hai đứa trẻ một chạy một đuổi.......
Một đuổi lảo đảo, vô cùng chật vật, một bay ưu nhã, vẻ mặt trêu tức.
Cứ náo nhiệt như thế, cũng đã qua nửa canh giờ.
Trên đài bắt đầu xuất hiện những người dự thi, các nam nhân dự thi muôn hình muôn vẻ, làm mọi người đến xem được mở rộng tầm mắt.
Lãnh Hạ trong phòng thu hồi ánh mắt nhìn con lại, quay sang đài cao bên kia.
Nàng gật đầu, cực kỳ thoả mãn: "Chung Vũ xử lý rất tốt, có lẽ đã sớm có vòng loại!"
"Là sao?"
Nàng vuốt cằm, tấm tắc cảm thán: "Nhìn trên đó xem, rõ ràng là đã qua chọn lựa, chất lượng à, chậc chậc chậc... rất tốt a!"
"Tốt thế nào?"
Quan sát mấy lần xong Lãnh Hạ mới chỉ: "Ngươi xem người kia, bộ dạng cao gầy, khuôn mặt cũng trắng trẻo thanh tú, khiến nữ nhân dâng tràn tình mẫu tử. Còn người kia, cao to chính trực, nhìn qua giống như hiệp khách, nữ nhân nào mà không mến anh hùng. Còn người kia........ người thứ ba bên trái...... người ở giữa......"
"Thật không........"
Lãnh Hạ không sợ chết gật đầu, ánh mắt không rời khỏi đài cao: "Đúng vậy!"
"Nàng —— thích —— ai —— nhất?"
"Người ở giữa kia! Hắn có chút thú vị, khí tức trầm hậu vững vàng, có lẽ là có võ công, vẻ ngạo nghễ kia dù thế nào cũng không che dấu được, nhưng có lẽ hắn cũng không có ý thu liễm lại, cả vẻ trêu tức trong mắt nữa, như là không phải tới tham gia náo nhiệt, người này........" Nữ nhân nào đó chưa nói xong nhưng chợt có phản ứng, chớp chớp mắt, ngậm miệng lại.
Người nọ ở bên cạnh nghiến chặt răng, mỗi chữ nói ra, vị chua lại tăng thêm một phần!
Lãnh Hạ thầm hít một hơi, nhanh chóng tươi cười, đang muốn vuốt giận thì bỗng nhiên phượng mâu cứng lại.........
Người nam nhân nàng vừa bình luận bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía này, chuẩn xác tìm thấy nàng!
Bốn mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng rời đi.
Mày liễu nhăn lại, Lãnh Hạ lẩm bẩm: "Đúng là người nhạy cảm!"
Vừa dứt lời, trong lòng đã thầm kêu Xong đời, nhanh chóng quay đầu, mỉm cười.
Mỗ nam đã hoàn toàn đen mặt, ưng mâu vặn vẹo trừng mắt nhìn nàng, oán hận cắn răng: "Tức phụ!"
Mỗ nữ ngửa đầu nhìn trời, được rồi, cuối cùng thì vẫn phải dùng tuyệt chiêu.
Chiến Bắc Liệt hận đến ngứa răng, nữ nhân đáng chết này dám nhìn nam nhân khác ở ngay trước mặt hắn!
Bỗng nhiên, trước mắt chợt lóe lên bóng trắng, một thân thể mềm mại nhào vào lòng, ngay sau đó, trên môi bỗng có xúc cảm ấm áp.
Lãnh Hạ tự dâng môi mình lên, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh cánh môi, ôm lấy cổ hắn bắt đầu vuốt giận, giọng nói mơ hồ êm ái: "Ta sai rồi!"
Chỉ với một câu nói, nam nhân kia đã lập tức hết giận!
Hai người đang ôm nhau hôn sâu, bỗng nhiên......
Ken két........
Chiến Bắc Liệt chớp chớp ưng mâu, dựng thẳng tai lên, lão tử không nghiến răng mà?
Ken két......
Hai người tách nhau ra, nhìn sang kẻ phát ra tiếng nghiến răng kia.
Chỉ thấy Thác Bạt Nhung đang đứng cạnh cửa sổ, mặt đen hơn than, hai mắt vằn đỏ nhìn xuống dưới, đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi: "Hoa Thiên!"
Hai người khiêu mi, nhìn theo ánh mắt hắn.
Trong đại điện người đến người đi, đông nghìn nghịt, có một bóng người nhón chân xuyên qua.......
Hắn kiễng chân chạy nhanh hơn cả thỏ, chạy nhanh về phía đài thi đấu!
Che mặt bằng một miếng vải đen, mị nhãn đảo nhanh như chớp, mắt lóe lên những tia sáng xanh biếc, đảo qua đảo lại trên người các mỹ nam......
Khí tức trên người hắn làm Lãnh Hạ chấn động!
Dung tục, yêu nghiệt, gian tà, gian xảo, mê đắm,........
Không cần phải nói, Hoa Thiên!
Thác Bạt Nhung nổi đầy gân xanh, đột nhiên nở nụ cười.
Khuôn mặt thô kia cười lên cũng rất đẹp mắt, nhất là đôi mắt như rực rỡ sắc màu, chỉ là, nụ cười kia, dù nhìn thế nào cũng khiến Lãnh Hạ đổ mồ hôi thay Hoa cô nương.
Chiến Bắc Liệt ôm Lãnh Hạ, lui ra phía sau, tránh xa nam nhân giận quá hóa cười kia.
Hoa cô nương ơi, muốn chết thế nào vậy?
Hay ta trực tiếp bắn một ám tiễn xuống nhé, để cho ngươi đỡ thống khổ trong tương lai?
Lãnh Hạ thở dài, mặc dù biết là không có tác dụng nhưng vẫn nói một câu: "Xúc động là ma quỷ!"
Ánh mắt nhìn Hoa Thiên hồi lâu chậm rãi chuyển sang Lãnh Hạ, khiêu mi, mỉm cười, gật đầu, u ám nói: "Ta rất bình tĩnh."
Nam nhân tự nhận là bình tĩnh kia, âm trầm nở nụ cười, đang định đi xuống túm lấy kẻ không có lương tâm kia thì......
Bỗng nhiên, một câu nói làm hắn ngừng bước.
"Thái hậu nương nương giá lâm!"