Nuốt

Chương 2: Sữa chảy ướt phòng y tế

Rèm được kéo lên, đường glucose không có chút tác dụng nào, Từ Thiển Thăng vẫn nằm im bất động, trán thấm đẫm mồ hôi, chịu đựng đau đớn.

Cậu thừa nhận sức lực và kiên nhẫn đều đã tới cực hạn, sao lần này hồi phục chậm như vậy.

Hành lang trống vắng không người, bỗng nhiên xuất hiện tiếng bước chân rón rén, là tiếng bước chân của nữ sinh.

Tay cô đặt lên tay nắm cửa phòng y tế, nhón chân, thông qua lớp của kính hướng vào phía trong xem xét, bị màn giường ngăn cản, trong phòng như không có người.

Cô nhìn trái nhìn phải, xác nhận an toàn, liền nhanh nhẹn mở cửa rồi lại đóng lại, biến mất sau cánh cửa.

Từ Thiển Thăng cảm thấy có người tới gần, mang theo cảm giác quen thuộc. Cậu buông lỏng tay, phát ra một tiếng hừ nặng nề.

Tựa như sói con buông ra nanh vuốt, mở to mắt, con ngươi sắc bén nhắm thẳng đến phía trước.

Bùi Thất kéo lại màn che, sợ có người từ bên ngoài đi ngang qua thấy được, cảm thấy đã đủ kín kẽ mới cởi bỏ nút thắt trước ngực.

Quần áo vừa cởi, người trên giường càng run rẩy thêm kịch liệt, gấp không chờ nổi.

Đến khi cô cởi bỏ áo ngực, lộ ra bộ ngực mềm mại của thiếu nữ, đầṳ ѵú màu hồng phấn mê người, lớn hơn người bình thường một chút.

Do tiếp xúc với không khí, đầṳ ѵú lập tức cứng lên, tầm nhìn mơ hồ của Từ Thiển Thăng chỉ có thể nhìn đến hai bầu vυ' lay động tới gần cậu.

Hai điểm mê người vừa đến trước mặt, cậu đột nhiên duỗi tay bắt lấy một bên vυ', chọc Bùi Thất bị đau mà hừ nhẹ một tiếng. Sói đói không quản được nhiều như vậy, há mồm liền cắn đầṳ ѵú, hung hăng mυ'ŧ mát.

"Ưm, a......." Đầṳ ѵú mẫn cảm bị cậu ngậm ở trong miệng, Bùi Thất than nhẹ, dưới sức mạnh của cậu, trong đau đớn có một chút kɧoáı ©ảʍ.

Tay ôm lấy cái đầu xù xù trước ngực, Bùi Thất chủ động nhét vυ' nhét sâu vào mồm cậu, đôi vυ' bự đè ở trên mặt cậu, thiếu chút nữa làm cậu không thở nổi.

Từ Thiển Thăng đã quản không được nhiều như vậy, đôi tay bắt lấy bầu vυ' dùng sức nâng lên cao, vô cùng tập trung mà mυ'ŧ lấy.

Sao vẫn còn chậm như vậy.

Cậu liếʍ núʍ ѵú lâu như vậy, quầng vυ' đều bị cậu hút hồng, vẫn chưa được. Đầu đau muốn nứt ra, cậu tức giận mà chụp đánh hai bầu vυ'.

Trước ngực bỗng nhiên bị đánh, ngực Bùi Thất đong đưa, núʍ ѵú lại còn bị cậu ngậm, không thể phản kháng, chỉ có thể thừa nhận.

Cô che kín gương mặt đã ửng hồng, một câu cũnng không nói rõ, "Đừng...... đừng gấp gáp......"

Cậu sao có thể không vội, Từ Thiển Thăng càng bất mãn, bên này không được liền ăn bên kia, ngẩng đầu thay đổi một bên, tiếp tục mυ'ŧ vào.

Bỗng nhiên có cảm giác tê dại cảm từ thân thể len lỏi đến đầṳ ѵú, Bùi Thất ôm chặt cổ cậu, liên tục an ủi nói: "Tới, tới, a a ——"

Nghe được nhắc nhở, Từ Thiển Thăng liền tăng lớn sức mà mυ'ŧ vào, bầu vυ' bị cậu bóp đến biến dạng, gần như là cắn xé, khiến cho cô chỉ biết rêи ɾỉ.

Giây tiếp theo, sữa tươi mang theo nhiệt độ cơ thể từ núʍ ѵú trào ra, tiến vào đầu lưỡi.

"Mυ'ŧ chậm một chút." Có được sữa tươi, Bùi Thất liền không vội, dỗ Từ Thiển Thăng động tác nhẹ một chút. Cậu lại gặm lại cắn, căn bản không phải muốn uống sữa, chỉ là muốn cắn vυ' cô.

Sữa tươi thật vất vả mới đến miệng sao có thể ngăn cản cậu, Từ Thiển Thăng không chỉ không nghe, còn dùng sức hơn.

Hai núʍ ѵú đều tiết sữa, nhưng cậu chỉ có thể chiếu cố đến một bên. Đầṳ ѵú bên kia trống không theo độ cung trượt xuống một dòng sữa trắng đυ.c, dính vào đầu ngón tay cậu.

Vừa ướt vừa dính.

Uống được sữa xong, cơn choáng váng dần dần biến mất, Từ Thiển Thăng tỉnh táo hơn. Cậu trợn mắt, nhìn hai bầu tuyết trắng trước mặt mình đang không ngừng cọ xát vào mũi cậu.

Mà bên kia, sữa chảy bốn phía.

Phòng y tế tràn ngập hương sữa, cậu bèn vươn đầu lưỡi, liếʍ sạch sữa tươi đã chảy xuống xương sườn từ dưới lên trên.