Kỷ Nhị Cô vừa nói vừa bật khóc, bà không thể tin được đứa con trai mà mình nuôi dạy lại lạnh lùng như vậy, Kỷ Nghênh Hạ thế nhưng là con gái của cậu hắn, hắn vậy mà còn nói không liên quan gì đến mình, còn mong đợi điều gì ở hắn a?
Trịnh Trạch Hải cùng Trịnh Gia Minh sợ hết hồn, phải biết vợ hắn - mẹ hắn thế nhưng là rất ít khóc a! Bây giờ lại khóc hung ác như thế? Có chuyện gì vậy?
- “Hủy a, thế nào, tại sao khóc?”
Trịnh Trạch Hải nhanh chóng ôm vợ vào lòng an ủi, ông hơn vợ chín tuổi, xem như chồng già vợ trẻ, một mực đem vợ làm em gái thậm chí làm con gái mà sủng, cho tới bây giờ không nỡ để cho bà ấy chịu một chút ủy khuất. Không có nghĩ rằng, vợ mình hơn mười năm này lần thứ nhất chảy nước mắt, còn là bởi vì đứa con trai mà mình nuôi lớn, nghĩ đến đây, ông hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Gia Minh, đúng là đồ vô dụng, lại khiến mẹ anh khóc.
Trịnh Gia Minh rất ủy khuất, hắn không sai a, hắn thật cảm thấy một cái em họ mà thôi, hắn không nói ra miệng chính là, một cái em họ không cha không mẹ, không đáng hắn nịnh bợ. Ngay cả là Kỷ Nghênh Xuân - cha mẹ vẫn còn, cũng không đáng cho hắn lấy lòng, một đám dân quê ở nông thôn có thể có tiền đồ gì, hắn không giúp bọn họ tự có lý do không giúp, hắn chỉ có một chỉ tiêu giới thiệu người vào nhà máy. Em gái của một trong những người bạn của hắn muốn vào nhà máy, hắn đã sắp sếp, lại thu xếp thêm những người khác, hắn nào có khả năng đó a? Hơn nữa, hắn còn muốn theo đuổi em gái của bạn thân kia? Như vậy, hắn càng không thể để người khác cản trở cô gái đó vào nhà máy.
- “Kẻ máu lạnh a, ta - Kỷ Nhạn Hủy nuôi lớn một cái động vật máu lạnh a!”
Kỷ Nhị Cô khóc không thành tiếng, bà thật sự đau lòng, bà vẫn luôn biết con trai lớn của mình gian xảo, lại không biết hắn còn lãnh đạm như vậy, Nghênh Hạ là con gái của em trai bà, là người nhà của mẹ hắn, con trai lớn còn đối với con bé lãnh đạm như vậy, người khác muốn hắn quan tâm cái gì?
Trịnh Trạch Hải cũng rất thất vọng, một người có thể ích kỷ, nhưng ích kỷ đến loại trình độ này, chính là bệnh, hắn nhìn xem Trịnh Gia Minh lạnh lùng nói:
- “Trịnh Gia Minh, ngươi hôm nay có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy, về sau có phải hay không liền xác định không cầu đến người khác? Ngươi chẳng lẽ cả một đời không cầu người ? Ngươi liền có thể xác định ngươi cả một đời thuận gió thuận mưa?”
Trịnh Gia Minh cố chấp nói:
- “Dù cho đi cầu người khác, cũng không cầu được đến trên đầu bọn họ!”
Trịnh Trạch Hải tức giận đến mức không muốn nói gì nữa, loại đầu bò bướng bỉnh này chỉ có chuyện xảy ra với hắn mới có thể hiểu sâu sắc, bây giờ ông có nói thế nào cũng hắn cũng không thể nghe lọt tai:
- “Tốt tốt tốt! Trịnh Gia Minh ngươi ghê gớm, ta chân thành hy vọng ngươi về sau không yêu cầu đến người khác!”
Trịnh Gia Minh mím chặt môi im lặng.