Tuy nhiên, chất liệu vải trông không đẹp, chờ Kỷ Nghênh Hạ đem quần áo may xong, làm cúc áo, ủi, mặc lên người thử một chút, lại nói không ra dễ nhìn, duyên dáng yêu kiều, quyến rũ động lòng người. Kỷ Nghênh Hạ trước kia dáng dấp dễ nhìn, thế nhưng không có quần áo đẹp để mặc, suốt ngày mặc đồ đen, giống như trân châu bị phủ bụi. Đừng nói, kiểu váy này như nấm mọc sau mưa, cực kỳ dễ nhìn, cũng cực kỳ tươi non.
- “Bộ váy này dễ nhìn!”
Bà nội Kỷ hài lòng nhìn quần áo trên người:
- “Cái này mới đúng, vải bông này vẫn là đồ áp đáy hòm của ta trước đây, không nghĩ tới cho Hạ Hạ làm quần áo mặc quá đẹp mắt!”
Kỷ Nghênh Hạ kéo vạt áo, nhìn chung quanh một chút, do dự nói:
- “Có thể sặc sỡ quá hay không?”
Cô chưa từng thấy ai mặc đồ sáng màu như vậy ra đường, dạng này đi ra ngoài có thể hay không không tốt?
Bà nội Kỷ lắc đầu:
- “Không sặc sỡ, người trẻ tuổi nên mặc như vậy!”
Lấy bà nội Kỷ ánh mắt, bà là chướng mắt loại vải được bày bán hiện nay, không phải màu xám chính là xanh lam, các cô gái đều mặc như vậy, chỗ nào đẹp mắt?
- “Ta cũng cảm thấy dễ nhìn!”
Đại đường tẩu hâm mộ nói.
Kỷ Nghênh Hạ mím môi cười, định thay quần áo.
- “Thay ra làm cái gì, mặc a! Hiếm khi thấy cháu mặc váy mới đấy!”
Bà nội Kỷ cười đề nghị.
Kỷ Nghênh Hạ ngừng cởϊ qυầи áo, tất nhiên bà nội đã nói như vậy, cô cũng sẽ không đổi, có quần áo mới mặc, ai thích mặc những bộ có miếng vá vẫn là mặc quần áo mà người khác không cần, cô lại không có sở thích tự ngược! Hơn nữa, cô một mực rất thích chưng diện. Ban đầu không có điều kiện thì đành chịu, nay có điều kiện cũng không cưỡng ép chính mình..
Buổi tối Kỷ Nghênh Xuân trở về nhìn thấy quần áo của Kỷ Nghênh Hạ, con mắt đều muốn lòi ra. Cô ta nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người Kỷ Nghênh Hạ với đôi mắt rực lửa, giống như là muốn đυ.c một lỗ trên bộ quần áo vậy.
- “Quần áo trên người ngươi từ đâu tới?”
Cô ta chỉ vào quần áo trên người Kỷ Nghênh Hạ chất vấn.
Kỷ Nghênh Hạ không thể giải thích được, cô thật sự không muốn để ý đến vị đường tỷ giống như người điên này. Nhưng người ở dưới mái hiên, Đại bá mẫu bên cạnh cô cũng đang nhìn chằm chằm vào, cô bất đắc dĩ nói:
- “Của chính ta a!”
- “Ngươi lấy quần áo ở đâu?”
Kỷ Nghênh Xuân ghen tị nhìn Kỷ Nghênh Hạ, dáng người mảnh khảnh và làn da trắng của cô ta trông đẹp hơn dưới bộ quần áo mới, cô sao có thể không hận!
Nhà họ chỉ có hai cô gái, trạc tuổi nhau, đi đâu cũng là đối tượng so sánh, bình thường hai người cô cô đến liền thích Kỷ Nghênh Hạ, cùng với bà nội có cùng ý tưởng đen tối, đều coi thường cô ta. Vốn là tướng mạo liền so không bằng Kỷ Nghênh Hạ, trước đó cô ta vẫn có thể tự hào về quần áo của mình, dù sao Kỷ Nghênh Hạ cũng chỉ mặc quần áo mà cô ta không cần , bây giờ Kỷ Nghênh Hạ lại có quần áo mới mặc, cô ta như thế nào không tức.
- “Chính ta làm!”
Kỷ Nghênh Hạ cười cười, không để ý ngữ khí của cô ta, cô kỳ thực vẫn luôn coi vị đường tỷ này là bà điên. Cô như thế nào lại cùng một bà điên tính toán?
- “Làm sao ngươi có vải?” Kỷ Nghênh Xuân lần nữa chất vấn.
- “Mua!”
- “Dựa vào cái gì a? Bà nội, người dựa vào cái gì cho nó tiền cùng bố phiếu? Nó ăn nhà ta, uống nhà ta, còn ăn mặc đẹp như vậy? Dựa vào cái gì a?”
Kỷ Nghênh Xuân quay đầu chất vấn bà nội Kỷ. Những năm gần đây, gia đình không cho phép cô ta nói chuyện Kỷ Nghênh Hạ là con gái của Chú Út ra bên ngoài, cô ta cũng một mực chịu đựng, bây giờ Kỷ Nghênh Hạ tự mình nhớ lại rồi. Cô ta nếu biết mình không phải là con gái của nhà bọn họ, dựa vào cái gì còn như thế hùng hồn làm quần áo mới? Bà nội cũng là, lén lén lút lút liền cho Kỷ Nghênh Hạ tiền cùng bố phiếu.
- “Chỉ bằng tiền này là của ta, ta muốn cho người nào thì cho người đó!”
Bà nội Kỷ khịt mũi.
- “Đủ rồi, Kỷ Nghênh Xuân, con náo loạn cái gì? Cái nhà này không phải do ngươi nói!”
Kỷ Nghênh Bắc làm việc đồng áng trở về trở về nghe thấy những lời càn rỡ của Kỷ Nghênh Xuân, hắn không kiên nhẫn nói. Bọn hắn suốt ngày làm việc đã đủ mệt mỏi, mỗi ngày còn muốn nghe nàng ta nhao nhao ầm ĩ, trong lòng thì càng phiền não, một cái nhà, có thể ngừng nghỉ chút hay không?
- “Kỷ Nghênh Bắc, ngươi rống em gái ngươi làm cái gì?”
Lý Mai Anh lớn tiếng nói.
- “Mẹ, nàng - Kỷ Nghênh Xuân, mẹ nếu lại không quản quản, sớm muộn cũng xảy ra chuyện!”
Kỷ Nghênh Bắc thẳng cổ nói, đừng tưởng rằng hắn không biết người trong thôn là thế nào nói cô. Hắn làm anh đều không có ý tứ nói ra miệng.
- “Xảy ra chuyện gì là xảy ra chuyện gì !”