Kỷ Nghênh Hạ dậm chân:
- “ Bạn còn nói!”
Kỷ Hiểu Nguyệt hai tay giơ lên:
- “Thôi được rồi, không nói! Không nói!”
Kỷ Nghênh Hạ nhỏ giọng thúc giục:
- “Mau cho tôi xem, cô dùng loại vải gì để làm thứ đó?”
Kỷ Hiểu Nguyệt hiểu ý, nhìn vào bên trong, chỉ vào một cuộn vải bông và nói với người bán hàng:
- “Tất cả những kẻ phản động đều là hổ giấy, miếng vải này bán thế nào?”
Người bán hàng mặt không thay đổi nói:
- “Chỉ một tia lửa còn có thể thành đám cháy, 4 góc một thước.”
Kỷ Nghênh Hạ hướng Kỷ Hiểu Nguyệt giơ lên một cái năm.
Kỷ Hiểu Nguyệt hiểu ý.
Hai người mua xong vải vóc, vội vã ra ngoài.
- “Người không biết, còn cho rằng chúng ta đang làm cái gì?”
Kỷ Hiểu Nguyệt cười trêu ghẹo.
Kỷ Nghênh Hạ đảo tròng mắt, không để ý tới cô.
- “Còn muốn mua cái gì?”
Kỷ Hiểu Nguyệt hỏi.
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cháu trai nhỏ của mình, - “Có cái gì giống như bánh ngọt không? Mua về một ít cho Tiểu thạch đầu!”
Kỷ Hiểu Nguyệt nói:
- “Tôi dẫn bạn đến đó!”
Kỷ Nghênh Hạ nghĩ nghĩ, mua nửa cân bánh kẹo xách theo.
- “Bạn không mua gì sao?”
Kỷ Nghênh Hạ hỏi.
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu:
- “Mẹ ta tới, để cho bà mua đi!”
Kỷ Nghênh Hạ gật gật đầu.
Kỷ Nghênh Hạ đến trưa mới về nhà, người làm việc trên ruộng còn không có tan tầm. Đại đường tẩu đã nấu cơm trưa rồi.
Từ xa Tiểu thạch đầu trông thấy Kỷ Nghênh Hạ, thoắt cái liền chạy tới, hỏi Kỷ Nghênh Hạ với vẻ mặt đầy mong đợi:
- “Tiểu Cô Cô, cô có mua cho cháu món gì ngon không?”
Kỷ Nghênh Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen, dưới hàng lông mày là đôi mắt đen, sáng ngời, tràn đầy chờ mong, cô lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt, cố tình nghiêm túc nói:
- “Tiểu hỗn đản, trên mặt cháu làm sao vậy? Cùng Tiểu Cô Cô nói, không phải vậy Tiểu Cô Cô không cho cháu ăn kẹo đâu!”
Thật bất ngờ, Tiểu thạch đầu tự hào thẳng lên thân hình nhỏ bé của mình, ngẩng đầu, đắc ý nói:
- “Tiểu Cô Cô, ta hôm nay cùng Đại Cường đánh nhau, cháu đánh thắng nó!...... Nó còn lớn hơn cháu, nó đánh nhau thua, từ giờ trở đi nó phải gọi cháu là đại ca!”
Nói xong ba ba nhìn qua Kỷ Nghênh Hạ, một bộ mau mau khen ngợi ta, mau khen ta.
Còn không chờ Kỷ Nghênh Hạ phản ứng lại, một bóng người từ trong phòng bếp lao ra, bóng người đó rống to:
- “Con giỏi lắm Tiểu thạch đầu, mẹ cho con đi ra ngoài chơi, con vậy mà đi đánh nhau, bởi vậy hỏi sao toàn thân là bùn đất !......”
Nói xong liền lấy cây chổi đập vào tiểu thạch đầu.
Tiểu thạch đầu lập tức giật mình, hét lớn:
- “Tiểu Cô Cô, cứu mạng, mẹ cháu muốn đánh cháu!”
Chưa kịp kêu xong đã chạy nhanh như thỏ.
Đại đường tẩu vác cái bụng lớn chạy theo phía sau, Kỷ Nghênh Hạ mi mắt giật giật, vội vàng ngăn lại:
- “Đại tẩu, ngươi đừng chạy, cẩn thận bụng!”
Đại đường tẩu mệt mỏi thở dốc cũng không đuổi kịp Tiểu thạch đầu, nghe Kỷ Nghênh Hạ nói xong liền tỉnh táo lại, nhìn bụng mình, xấu hổ cười:
- “Cái này tiểu tử, đợi lát nữa ta lại trị hắn, ba ngày không đánh nhảy lên nhà lật ngói!”
Nói xong, nàng ta đem trong tay cây chổi đặt ở trong góc tường.
Kỷ Nghênh Hạ không đồng ý nói:
- “tiểu tử nghịch ngợm cũng không sao, cũng đừng quá gò bó hắn, hơn nữa bụng của ngươi đều là năm tháng, ngươi cũng nên chú ý!”
Đại đường tẩu xua tay nói:
- “Không có việc gì!...... Nó quá nghịch ngợm, cả ngày quậy phá! Không đánh không được!”
- “Cũng không thể đánh quá mạnh! Còn có ngươi bụng lớn như vậy, không được chạy quá nhanh!”
Kỷ Nghênh Hạ vừa cười vừa nói.
Đại đường tẩu không thèm để ý nói:
- “Không có việc gì! quen rồi!”
Kỷ Nghênh Hạ gật gật đầu, cô ấy biết bụng dạ của mình, cô ấy đã từng sinh Tiểu thạch đầu , cô ấy phải biết về việc mang thai nhiều hơn mình, vì vậy cô không nói gì nữa.
- “Hạ Hạ, ngươi ở phiên chợ mua cái gì?”
Đại đường tẩu hỏi, cô cũng không có ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi.
- “A, đại tẩu, có kẹo đây, ngươi lấy chút ăn đi?”
Kỷ Nghênh Hạ nói xong lấy kẹo ra:
- “Cái này là đặc biệt mua cho Tiểu Thạch Đầu!”
- “Em mua cho nó làm gì! Lãng phí tiền!”
Đại đường tẩu tức giận nói, nhưng trong giọng điệu lại lộ nụ cười ra hài lòng.
Cô em chồng này thật tốt, không giống Kỷ Nghênh Xuân đi chợ về chỉ mua cho mình, con trai cô nhỏ như vậy, cô ta thân là cô ruột mà chưa từng mua đồ ăn cho nó! Đương nhiên, cô chỉ nghĩ đến mà không dám nói ra, phải biết rằng Kỷ Nghênh Xuân là bảo bối của mẹ chồng cô, ngay cả người đàn ông của cô cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ chứ đừng nói đến cô là con dâu.
- “Không sao, nó có thể ăn bao nhiêu chứ!”
Kỷ Nghênh Hạ không để ý nói.
Cũng chính là hiện tại cô không có tiền, nếu có tiền nhất định sẽ không chỉ mua cái kẹo này. Dưới cái nhìn của cô ăn ngon uống tốt rất quan trọng, nhưng cái gì cũng dựa vào đủ tiền. Nghĩ tới đây cô khẽ thở dài, đời trước cô chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, hôm nay thậm chí ngay cả mua cho cháu trai một ít kẹo, cô cũng phải bới móc tìm kiếm. Mặc dù sổ tiết kiệm ba mẹ cô lưu cho cô có tiền, nhưng cô không dám dùng, sợ bà nội lo lắng; mà cô cũng không muốn dùng, dù sao đó cũng là cha mẹ nguyên chủ để lại cho nàng, phải sử dụng cẩn thận.