Khi Thanh Chu trở về phòng học, đúng lúc đến giờ cơm chiều, trong phòng không còn lại mấy người.
Thanh Chu ngồi lại chỗ của mình, lập tức ngáp một cái. Vì thế cũng không chuẩn bị đi ăn cơm, nằm xuống bàn liền ngủ.
Cảm giác này… Buổi chiều Phong Triệt đã tới lớp một lần.
【Ký chủ, chăm chỉ học tập】 Bạch Thật nhìn Thanh Chu vừa nằm xuống bàn đã ngủ, lên tiếng nhắc nhở.
Thanh Chu tự nhiên không trả lời.
Lại lần nữa ăn quả bơ siu to khổng lồ, Bạch Thất tỏ vẻ đã quá quen, không sao không sao.
Hai tiết học trước tối là tiết tự học, không có giáo viên tới. Hơn nữa với tác phong ngày thường của Đường Niệm, ngủ mới là bình thường nhất, bởi vậy không có ủy ban vào mắt mù đi quấy rầy Thanh Chu ngủ. Thanh Chu ngủ liền một mạch hết hai tiết, mãi đến khi sắp tan học tiết hai mới mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn bảng đen sửng sột một hồi lâu. Không đợi đến khi Thanh Chu hoàn toàn tỉnh lại, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Thanh Chu đột nhiên không nói nên lời.
【Chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ, bình an ngủ qua hai tiết 】 Tiếng mỉa mai âm dương quái khí* của Bạch Thất vang lên, chỉ tiếc là giọng âm điện tử lạnh băng kia nghe không chút phập phồng nào.
*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định
Tâm hướng đến sự nghiệp của ký chủ sao có thể thay đổi thấy thường như thế? Rõ ràng buổi chiều vẫn luôn chăm chỉ học tập, sao đến buổi tối liền không gượng dậy nổi.
Thanh Chu đương nhiên sẽ không để ý tới Bạch Thất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh.
Bạn cùng bàn của cô không tới
“Đường.... Đường Niệm.” Thanh Chu chưa kịp lấy quyển sách giáo khoa dành cho tiết sau ra thì nghe thấy có người gọi nàng.
Không sai, chính là gọi cô.
Đột nhiên nghe thấy có người gọi Đường Niệm, cô vẫn hờ hững.
Thanh Chu quay đầu, nhìn về phía nữ sinh vừa gọi cô, không nói lời nào.
【An Kỳ, đối tượng động tâm của Mạc Vũ】 Bạch Thất đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo chuyện Thanh Chu lạnh nhạt với nó, vẫn cẩn trọng làm công việc của mình.
An Kỳ thấy Thanh Chu nhìn chằm chằm mình, nhất thời không biết nên nói gì, bánh kem trên tay cũng không biết có nên đưa ra không.
“Cho cậu bánh kem.” An Kỳ do dự thật lâu vẫn tặng bánh kem cho Thanh Chu: “Mình thấy tối nay cậu chưa có ăn cơm.”
Thanh Chu không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm An Kỳ.
An Kỳ… Một trong các học bá của lớp A. Rốt cuộc thì lớp A là lớp trọng điểm, hầu hết học sinh đều thuộc loại giỏi nhất toàn trường.
Sau khi xem lại ký ức, Mạc Vũ theo đuổi An Kỳ không ngừng, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về, góp phần tạo nên câu chuyện đẹp về học bá và giáo bá trong trường.
An Kỳ cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn Thanh Chu cười vài tiếng.
Cô ấy chưa từng thấy Đường Niệm như vậy.
Mái tóc không phải màu đỏ, không đeo hoa tai, không trang điểm lòe loẹt. Đường Niệm cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ấy, rất lạnh nhạt, cũng rất ngoan ngoãn. Cô ấy chưa từng nghĩ rằng có thể nhìn thấy bốn chữ ngoan ngoãn đáng yêu trên người đại tiểu thư Đường Niệm này.
Nhưng không thể không nói, các góc cạnh trên khuôn mặt Đường Niệm vô cùng tinh xảo, nước da trơn bóng lại tinh tế, trắng nõn nà, giống như búp bê sứ vậy.
An Kỳ nghĩ vậy.
“Tại sao?” Thanh Chu mở miệng hỏi.
An Kỳ này… Cũng không quá đáng ghét. Ít nhất… Cô không ghét.
【Ký chủ, đây là tình địch】Bạch Thất nhắc nhở.
“Không phải rời xa Mạc Vũ sao?” Thanh Chu khó được lần mở miệng phản bác.
Tốt, rất tốt. Bạch Thất trầm mặc, cũng quyết định sẽ không nói chuyện trong một thời gian.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp mình mấy ngày trước.” An Kỳ đột nhiên hoàn hồn, sau đó vội vàng trả lời.
Mấy ngày hôm trước, có mấy tên côn đồ quấy rối cô ấy sau giờ tan học, may mà có Đường Niệm đi ngang qua dọa mấy tên đó đi. Nhưng mà bởi vì Đường Niệm thường xuyên trốn học nên cô ấy vẫn chưa tìm được thời gian để cảm ơn Đường Niệm.
Đúng lúc hôm nay Đường Niệm ngồi ở bàn trước cô ấy, cô ấy cũng do dự cả buổi trưa mới lấy hết can đảm nói cảm ơn Đường Niệm.
Thanh Chu nghe được tiếng lòng An Kỳ, vì thế trầm mặc.
Đúng thật… Là có chuyện này.
Nhưng mà, mọi chuyện không giống như An Kỳ nhìn thấy.
Chân tướng mọi chuyện là, Mạc Vũ nhất kiến chung tình với An Kỳ, vừa mới chia tay Đường Niệm được mấy hôm liền quay đầu tìm tới An Kỳ. Người hầu của Mạc Vũ bởi vì tò mò, biết được sự tồn tại của An Kỳ, liền vội vội vàng vàng chạy tới xem chị dâu tương lai. Kết quả trùng hợp là Đường Niệm đi ngang qua đó, mấy người kia tới xem náo nhiệt tất nhiên là sợ tới mức co giò bỏ chạy.
Đây là một sự hiểu lầm súp bơ khổng lồ. Thanh Chu nhìn thấy nhưng không nói.
“Cảm ơn.” Thanh Chu nhận lấy miếng bánh kem nhỏ trên tay An Kỳ, sau đó đặt lên bàn chuẩn bị ăn.
Ưm… Không ăn cơm trưa… Không ăn cơm chiều.
【Ta còn tưởng rằng ký chủ tích cốc】 Bạch Thất thấy Thanh Chu ăn đồ ăn mới bừng tỉnh. Thì ra Thanh Chu vẫn cần phải ăn. Nó còn quên mất cả việc ăn cơm này, nếu không sớm đã nhắc nhở ký chủ ăn cơm đúng giờ.
Thanh Chu không để ý tới Bạch Thất, chỉ lo ăn bánh kem của mình.
Mặc dù… cô không thích ăn đồ ngọt lắm. Nhưng điều này cũng không gây cản trở cảm giác đói bụng của cô.
Thấy Thanh Chu quay đầu liền ăn, khóe miệng An Kỳ hơi giơ lên.
Người đẹp làm gì cũng cảnh đẹp ý vui.
Tuy rằng bản thân An Kỳ cũng rất xinh đẹp, nhưng mà so sánh với Đường Niệm, An Kỳ vẫn tự biết xấu hổ.
Bánh kem không quá lớn, trước khi vào học Thanh Chu đã thành công giải quyết nó.
Hai tiết tiếp theo, Thanh Chu không ngủ nữa, mà cần cù chăm chỉ học tập.
Sau bốn tiết tự học buổi tối, Thanh Chu có thể về nhà.
Các câu hỏi mô phỏng vật lý vài ngày trước đã được giáo viên vật lý sửa lại, yêu cầu trả lại cho các bạn học sinh. Thanh Chu đương nhiên là giữ lại để xem trình độ vật lý của Đường Niệm.
Không xem không biết… Vừa xem đã nhảy dựng ngược lên.
Cô gái này trực tiếp nộp một tờ giấy trắng, giáo sư vật lý cũng thân thiện chỉ vẽ cho cô một chữ 0 tròn trịa.
Thanh Chu cầm bài thi sững sờ một hồi lâu.
“Triệu Húc, giảng câu này cho mình với.” An Kỳ không giỏi vật lý lắm, thành tích bình thường, khi làm bài có sai mấy câu. Mà bạn cùng bàn của An Kỳ là Triệu Húc chính là học bá trong lớp vật lý, các môn khác không nói, riêng vật lý tuyệt đối là thiên tài số một số hai.
“Cậu cũng không nhìn thời gian à, tan học rồi.” Triệu Húc đương nhiên là khoác cặp lên chạy lấy người.
Quy định mới trong bàn, hai trong 40 học sinh khiên chiến lẫn nhau, kể cả ngồi cùng bàn. Người khiêu chiến… Sao lại cho đối phương cơ hội vượt qua bản thân mình chứ?
An Kỳ khổ sở nhìn chằm chằm bài thi trong tay.
Được rồi, không có gì để khổ sở, trả lời như vậy cũng coi như hợp tình hợp lý.
“Câu nào?” Thanh Chu đặt cặp sách đã sắp xếp gọn gàng lên bàn, xoay người nhìn về phía An Kỳ, hỏi.
“Ơ?” An Kỳ nhìn búp bê sứ ở đằng trước đang nhìn mình, không khỏi sửng sốt, theo bản năng chỉ vào đề bài.
“Tôi giảng cho cậu.” Thanh Chu còn không thèm đọc đề, trả lời An Kỳ.
Vô công bất thụ lộc* mà, ăn bánh kem của người ta thế nào cũng phải báo đáp lại.
*Vô công bất thụ lộc: câu tục ngữ Hán Việt mang ý nghĩa Không có công thì không dám nhận thưởng
Nghe Thanh Chu nói như vậy, các bạn học còn ngồi tại chỗ khóe miệng khẽ run rẩy.
Bọn họ nghe thấy cái gì đây?
Đường Niệm giảng bài cho An Kỳ?