Xuyên Thư: Bạn Trai Cô Thuê Là Đỉnh Lưu

Chương 20

"Đùng” Khương Thi và Tiểu Lục yên lặng đứng lên, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía mọi người, vai lưng duỗi thẳng tắp. Không nhìn thấy biểu cảm, chỉ thấy hai lỗ tai đỏ như máu.

"Phụt."

Mạnh Tri Hạc cách hai người gần nhất, là người bị tổn thương trực tiếp nhất.

Nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta là không nhịn cười được, vẻ mặt của Khương Thi thật sự rất đứng đắn.

Anh ta có cảm giác rằng cô đang phiền não, nhưng bộ dạng này thật sự là quá buồn cười. Những người khác cũng cảm thấy ăn bữa cơm này rất không thoải mái, rõ ràng thứ ăn hết là cơm, nhưng trong dạ dày lại cảm thấy chua chua.

Vẻ mặt Chu Trì sau khi Khương Thi và Tiểu Lục ngồi vào vị trí vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này cả khuôn mặt lại tối đi, buông Lý Tuyết vẫn đang lôi kéo mình ra, là người đầu tiên đi ra ngoài quán rượu.



Hành trình kế tiếp là đến biệt thự của Chung Hiểu Linh ở gần bờ biển. Chạy xe từ trong thành phố đến ngoại ô khoảng hai giờ.

Người có xe thì tự mình lái xe đi qua. Người không có xe, có thể đi cùng xe người quen. Những người còn lại, Tống Nghị cũng sắp xếp xe van* tới đón.

Chung Hiểu Linh tự lái xe của mình tới, nhưng khi Khương Thi và Tiểu Lục chuẩn bị rời đi, Mạnh Tri Hạc nhảy từ trên xe của cô ấy xuống, vui vẻ chạy vào xe Tiểu Lục đang ngồi.

Cô ấy không có cách nào khác, chỉ có thể để xe ở lại rồi tối nay cho người đến đem về, bản thân cũng chạy tới chen chúc ghế sau với Mạnh Tri Hạc và Tiểu Lục.

Khương Thi nhìn qua hai người vô lại đang ngồi phía sau không chịu đi, hỏi Tiểu Lục: "Bạn của em à?"

Tai Tiểu Lục không còn đỏ nhiều nữa, làn da sau tai chỉ còn một lớp hồng mỏng, vành tai vẫn đang đỏ thẫm.

Anh lạnh lùng lắc đầu, không nói gì.

Khương Thi nhớ tới đây là cuộc gặp gỡ bạn học, tối hôm qua lúc làm bài tập, cô đã biết Chung Hiểu Linh, nhưng bạn học nam kia lại là người hoàn toàn xa lạ.

Quay qua chỗ khác nhìn Mạnh Tri Hạc đang đeo một đôi kính rất lòe loẹt một chút rồi hỏi Chung Hiểu Linh: "Vị này là người của cậu à?"

Chung Hiểu Linh là một phú bà nhỏ, bình thường rất tự tin phóng khoáng.

Khương Thi chỉ tuỳ tiện hỏi, bỗng nhiên cô ấy trở nên khẩn trương, mắt trừng to, liên tục khoát tay: "Cậu đang nói cái gì vậy? Bọn tớ chỉ là bạn bè... bạn bè mà thôi, đừng... đừng nói lung tung."

"À." Khương Thi cảm thấy Chung Hiểu Linh phản ứng hơi quá, nhưng không biểu hiện ra ngoài: "Hai người muốn đi cùng chúng tớ à?"

Chung Hiểu Linh không nói chuyện, Mạnh Tri Hạc thể hiện sự nhiệt tình trước nay chưa từng có: "Ừm, chúng tôi không có xe, vậy nên hãy cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường đi."

Chung Hiểu Linh: "..."

Khương Thi cảm thấy người này có gì đó là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào.

Xe trước mặt bắt đầu di chuyển, Tiểu Lục cũng nổ máy, đi theo đội ngũ.

Trong lòng Mạnh Tri Hạc nhảy nhót tung tăng, cuối cùng... cuối cùng đã được nói chuyện với cô rồi.

Nhưng anh ta quên nói tên của mình cho cô.

Buổi sáng Khương Thi thức dậy sớm, tối hôm qua bởi vì nhật ký của nguyên chủ mà cô bị hao tổn tinh thần hồi lâu, ngủ không được ngon.

Tiểu Lục lái xe rất vững, cô cảm thấy có chút buồn ngủ, dựa vào cửa xe nhắm mắt lại, một lát sau ngủ thϊếp đi.

Tiểu Lục thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, phát hiện đầu cô đập vào rãnh cửa sổ xe từng chút từng chút, nói với sau lưng: "Đằng sau có cái gối đầu nhỏ, có thể đưa lên giúp tôi không?"

Mạnh Tri Hạc cũng luôn quan sát cử động của Khương Thi, thấy cô lại ngủ thϊếp đi, nhất thời cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nghe Tiểu Lục nói, lập tức từ phía sau tìm ra một cái gối đầu nhỏ.

Nói là gối đầu nhỏ kỳ thật cũng không nhỏ, là một con rối có hình chữ nhật đặc biệt, vải màu lam nhạt nhìn giống khối băng, sờ tới sờ lui bóng loáng mềm mại.

Hai cánh tay con rối vòng lại vừa vặn thành một một mặt phẳng dày, ngủ ở bên trên hẳn là sẽ dễ chịu.

Lục Kính đang lái xe, Mạnh Tri Hạc đứng lên, một tay đỡ đầu Khương Thi dậy, đặt con rối dựng thẳng giữa cửa xe với đầu của cô, đầu của Khương Thi vừa vặn đặt trên tay con rối, kín kẽ, như là được chế tạo riêng vậy.

Chung Hiểu Linh nhìn Khương Thi tựa lên gối ngủ say sưa, nhịn không được hỏi người phía trước: "Anh cố ý mua cho cô ấy à?"

Lục Kính nhẹ nhàng gật đầu, hạ giọng nhỏ xuống: "Ừm."

Hôm qua khi anh đi mua đồ chơi gấu con, đúng lúc bắt gặp cái này, người hướng dẫn mua hàng giới thiệu nói là có thể làm gối đầu.

Lúc ấy không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thể sẽ dùng tới, lại có một loại cảm giác rằng cô sẽ thích, cho nên đã mua.

Hôm nay còn chưa kịp đưa cho cô nhìn, ngược lại đã dùng trước rồi.

Lúc Chung Hiểu Linh nhìn về phía Khương Thi, trong mắt có chút hâm mộ.

Nhìn lại đồ đần bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bạn gái người khác không hề chớp mắt, cảm thấy bực mình.

Nếu Mạnh Tri Hạc bằng một nửa Lục Kính… Không, dù chỉ một phần mười sự quan tâm của anh, cô ấy cũng sẽ không buồn bực như vậy.



Biệt thự của Chung Hiểu Linh rất lớn, là một căn có hai tầng, bên dưới mặt đất có hầm rượu.

Bên ngoài xây một vườn hoa, một mảnh đất trống rất lớn được trải cỏ có thể nghỉ ngơi chơi đùa. Tít ngoài rìa khu đất trống có hai hàng xích đu, hướng về biển cả.

Địa điểm tổ chức tiệc nướng ban đêm cũng sắp xếp ở chỗ này.

Nhóm người đến bờ biển là muốn nghịch nước, nên đến biệt thự tìm nơi thay áo tắm.

Nhà Chung Hiểu Linh không có phòng chuyên để thay quần áo, thế nên phòng khách ở tầng dưới đã được xem như phòng thay đồ.

Hầu hết người tới đều đi cùng người thân, về cơ bản đều đi theo cặp.

Cô ấy tính đầu người, phân phối cho mỗi đôi một phòng. Hai người độc thân một nhóm, tổng cộng cũng chỉ có vài nhóm.

Phòng của Khương Thi và Tiểu Lục ở cuối hành lang, đây là một căn phòng không có phòng tắm, vừa vào cửa, đập vào mắt chính là giường, chỉ dùng để nghỉ ngơi.

Hai người ngồi hai bên giường, bầu không khí có chút xấu hổ, Chung Hiểu Linh thật là một thiên tài phân nhóm.

Phòng cho khách trong biệt thự nhà cô ấy cũng phản nhân loại như thế à, sao lại không có phòng tắm nhỉ?

Chuyện này quá kỳ quái.

Khương Thi và Tiểu Lục không biết, phòng cho khách nhà Chung Hiểu Linh ngoại trừ gian phòng này, những căn phòng khác đều có tính người.

Chỉ là căn phòng này của bọn họ ở cuối hành lang, vốn là làm phòng kho chứa đồ, vậy nên mới không xây phòng tắm.

Khương Thi ngồi bên ngoài giường, đối diện với một cái cửa sổ to lớn sát đất, kéo màn cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt biển từ xa xa, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng sóng biển rì rào.

Nhưng lúc này rèm cửa bị kéo kín mít, không nhìn được cái gì cả.

Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Khương Thi chịu không được. Cô vừa ngủ một giấc trên xe, lúc này tinh thần vô cùng tốt, muốn đi ra ngoài chơi.

Nhưng kẹt ở việc đổi áo tắm.

Ngón tay vô thức siết chặt vỏ chăn ca rô xanh trên giường, Khương Thi nói: "Tiểu Lục, em... em thay đồ trước đi, chị không nhìn đâu."

"... Ừm." Hôm nay Tiểu Lục là chó săn nhỏ, chó săn nhỏ thay quần áo không chút sợ hãi nào.

Sau lưng truyền đến tiếng cởϊ qυầи áo sột soạt, Khương Thi hơi căng thẳng, ngước mắt lên nhìn xà ngang treo rèm cửa màu trắng, lại rủ mắt xuống.

Một lát sau, không còn tiếng động, tim cô hoảng hốt: "Tiểu Lục, em… em xong chưa?"

"... Rồi."

"Vậy chị... chị quay lại nha."

Khương Thi lấy hai tay che mắt, đứng lên quay người, xuyên qua khe hở ngón tay nhìn sang.

Trong phòng tia sáng lờ mờ, nhưng hai người ai cũng không có gan bật đèn.

Tiểu Lục mặc quần bơi tối màu, chân dài eo nhỏ, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ.

Ngày thường trông gầy yếu, dưới lớp quần áo ấy đã che giấu cơ bụng tám múi, hằn da rõ ràng, gầy mà có lực, không thể nói là không đẹp.

Ngay từ đầu Khương Thi chỉ dám nhìn xuyên thấu qua khe hở ngón tay một chút rồi tranh thủ khép lại, nhìn nhiều vài lần thích nghi với loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.

Cô đi vòng qua chân giường đến trước mặt anh, dò xét anh từ trên xuống dưới một lần, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Tiểu Lục, em không thể ra ngoài với bộ dạng này được."

"Hả?"

Khương Thi xoay người lấy từ trong ba lô nhỏ ở chân giường ra một chiếc áo khoác mỏng màu đen, nhón chân lên muốn giúp anh phủ thêm: "Quá nguy hiểm, các cô ấy sẽ điên mất."

"... Vậy còn chị? Chị nghĩ như thế nào?"

"Chị?" Khương Thi đứng cực gần anh, nhăn nhăn cái mũi, trong không khí tràn ngập hơi thở đàn ông, đầy tính xâm lược khiến cô lui lại một bước: "Yên tâm, chị... chị không sao, chị có thể chịu được!"

"Hừ hừ." Đôi mắt màu trà nhạt của Tiểu Lục ở trong căn phòng mờ tối trở nên đen nhánh sâu thăm, hai tay để sau lưng, chậm rãi cúi người đến gần Khương Thi, đáy mắt nhìn cô mang thâm ý khó hiểu.

Khương Thi bị hành động này của anh buộc phải nghiêng người ra sau, con ngươi thu nhỏ lại mở rộng, trong mắt chậm rãi hiện lên kinh ngạc.

Đến điểm giới hạn, cô ngừng thở, cứng ngắc không dám động đậy.

Tiểu Lục duỗi tay ra, cười nhẹ vuốt chóp mũi cô: "Yên tâm, em không định mặc như vậy đi ra ngoài đâu.”

Lùi lại, xoay người cầm lấy quần đùi màu đen trên giường màu đen mặc vào, lại cầm lấy áo khoác trong tay cô.

Cuối cùng Khương Thi cũng tìm lại hơi thở của mình, ánh mắt không thể tin: "Em đang trêu chọc chị sao? Tại sao em lại trở nên như vậy chứ?"

Tiểu Lục thay đổi rồi, học thói xấu.

Khương Thi bị đả kích lớn.

"Nghịch nước sẽ làm nhòe lớp trang điểm. Em chỉ là…" Tiểu Lục chớp mắt mấy cái, giọng nói mang chút chần chờ: "Cảm thấy hôm nay có thể làm như vậy, nếu như là anh."

Anh?

Khương Thi nhanh chóng hiểu ra anh đang giải thích, "anh" là chỉ tính cách của anh hôm nay.

Cô đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn bị Tiểu Lục lôi kéo, không biết lúc nào đã quên mất sự thật là anh đang diễn, mạnh mẽ lại quan tâm, ngẫu nhiên có chút xấu xa, đây đều là tính cách của ác khuyển.

Không phải là vấn đề của cô, chỉ là hôm nay Tiểu Lục phát huy quá tốt rồi.

Khương Thi vì sự thất thố của mình mà tìm giải thích hợp lý, tim không luống cuống, chân không run, lúc nhìn Tiểu Lục cũng thấy thuận mắt hơn.

Tiểu Lục nhìn cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được chọt một câu: "Phản ứng của chị, ngược lại vô cùng thú vị."

Khương Thi có chút chột dạ.

Cô vừa mới xác định tình cảm, đang cảm thấy lo lắng, không muốn Tiểu Lục tỏa sáng khi đi ra ngoài như vậy.

Tiểu Lục dừng ý cười, tiến lên một bước, cúi người ở bên tai cô nói nhỏ: "Yên tâm, Tiểu Lục mãi mãi cũng chỉ thuộc về Khương Khương. Muốn gây tai họa cũng chỉ gây tai họa cho một mình chị thôi."

Chó săn cố chấp phát biểu, xuất hiện!



Cửa phòng sau lưng rầm một tiếng bị đóng lại, Tiểu Lục bình tĩnh đứng ở cửa.

Anh bị đuổi ra ngoài.

Lúc cô đóng cửa, biểu cảm trên mặt cực kỳ sống động.

Chỉ cần tưởng tượng thôi anh đã cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, nhịn không được muốn xem nhiều hơn.

Lục Kính coi loại cảm giác này là cảm giác đến từ nhân vật, không nhận ra rằng có thể ngay cả trong anh lòng cũng sinh ra một chút nhớ nhung kỳ lạ.



Người thay xong quần áo xong trước, đa số đều đang nghịch nước.

Mấy người Tống Nghị không có hứng thú nghịch nước, ở trên bờ cát dựng lên cột lưới, đang ôm bóng chuyền nghiên cứu.

Nhìn thấy Khương Thi và Tiểu Lục đi ra, liên tục ngoắc tay.

"Khương Thi, Tiểu Lục, chơi bóng chuyền bãi biển không?"

Khương Thi không hứng thú, cô muốn tìm một chỗ ngồi, ung dung nhàn nhàn quan sát vẻ mặt và hoạt động của những người này.

Tiểu Lục nhìn ra cô không có hứng thú lắm, suy nghĩ lý do từ chối, đang định khéo léo từ chối.

"Dù sao cũng buồn chán, không bằng chúng ta thi đấu đi?" Chu Trì từ dưới dù che nắng đi tới, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Tiểu Lục: "Tôi và anh mỗi người mang một đội thi đấu. Nếu anh thắng, tôi cho anh biết một bí mật của cậu ấy, thấy sao?"

Vừa nói ánh mắt anh ta đảo qua nhìn Khương Thi, lộ ra vài phần bất hảo.

Giữa trưa ở khách sạn, Tiểu Lục đã phát hiện người đàn ông ngồi đối diện thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Khương Thi bên cạnh anh một cách hung dữ.

Nhưng Khương Thi không phản ứng gì, anh tưởng rằng mình bị ảo giác.

Anh tiến lên một bước, che cho Khương Thi ở phía sau, ngăn cách ánh mắt khiến người ta không thoải mái của Chu Trì, khóe miệng kéo ra một độ cong đùa cợt: "Nếu tôi thắng, anh phải cút càng xa càng tốt, không được đến phiền cô ấy."