Lâm Hàn theo tay nhỏ của cậu bé nhìn thấy Sở Dương ở đối diện, bên tay phải của nàng còn có một đứa bé đầu to mắt tròn xoe, bụ bẫm trắng trẻo, lông mày bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bỗng nhúc nhích, đại tướng quân mặt mũi hung tợn thế nhưng lại có thể sinh ra ba tiểu tiên đồng, đúng là nói bậy mà.
Hoặc là mặt mũi khó ưa chỉ là nghe nhầm đồn bậy.
“Chúng ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?” Hai tay Sở Dương chống lên bàn, đứng thẳng người trên, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Hàn hỏi.
Lâm Hàn đè nỗi khó hiểu trong lòng xuống, nghĩ tới đời trước lúc nàng chết đã hơn ba mươi, đời này hai mươi tuổi, hai đời cộng lại hơn 50 tuổi, không hề có áp lực với chữ nương này, “Không ngại thì kêu nương.”
“Ta có thể kêu ngươi là nương, nhưng ngươi đừng nghĩ quản được ta.” Sở Dương bảy tuổi hai tay ôm ngực, mở to hai mắt trừng Lâm Hàn.
“Đúng vậy, không thể quản được chúng ta.” Sở Ngọc sáu tuổi nói theo.close
Sở Bạch ba tuổi dùng sức gật đầu một cái, học huynh trưởng hai tay ôm ngực. Tiếc rằng người nhỏ cánh tay to lại ngắn, dùng hết sức lực bú sữa muốn nhét bàn tay dưới nách ba lần đều không thể thành công, dứt khoát để ở giữa không trung, hừ một tiếng, không cho phép quản chúng ta.
Lâm Hàn thấy thế thì sửng sốt, bọn họ nói cái gì vậy.
Đại tướng quân xuất phát vào mùa thu năm ngoái, vốn sẽ trở về vào cuối năm, nghe nói Hung Nô không có dấu hiệu lui lại, đại tướng quân liền thỉnh chỉ đóng quân ở quan ngoại, chuẩn bị đầu xuân năm sau tái chiến.
Mùa xuân vạn vật sống lại, là mùa động vật giao phối sinh sôi nảy nở. Phương tiện của người Hung Nô là ngựa, tài sản chỉ có dê bò, đại tướng quân lựa chọn mùa xuân xuất binh có thể nói là đánh rắn đánh giập đầu. Nếu hắn có thể tìm được chủ lực của Hung Nô thì trận chiến này bảo vệ biên quan yên ổn ba năm.
Đương kim bệ hạ là vị đế vương hùng tài đại lược, mệt mỏi với bọn Hung Nô lâu rồi, sau này có vị đại tướng quân thường thắng này, tự nhiên là muốn đánh cho Hung Nô từ đây không dám vượt qua Âm Sơn nữa, liền đồng ý thỉnh cầu của đại tướng quân.
Hôn sự của Lâm Hàn và đại tướng quân định vào mùng hai tháng hai, tiết Long Đầu. Nghe nói là ngày hoàng đế tự mình chọn ra.
Ý chỉ của Hoàng đế ban cho đại tướng quân ý được ban xuống xong liền tuyên thừa tướng, cha của Lâm Hàn tiến cung, đẩy hôn sự đến mùa thu.
Cha Lâm Hàn đại để lo lắng Lâm Hàn khắc chết ông ta, một khắc cũng không muốn để nàng ở nhà thêm, liền đề nghị đưa Lâm Hàn qua bên đó trước, hôn lễ thì đợi đại tướng quân trở về lại cử hành.
Hoàng đế có lẽ bận tâm em vợ của y cưới người thê tử có gia thế cao không dễ dàng, hoặc là nóng lòng bài trừ danh tiếng “Thiên Sát Cô Tinh” của đại tướng quân nên tin lời của cha nàng, lệnh Thái Thường đưa Lâm Hàn vào phủ đại tướng quân.
Hôn sự cổ nhân định vào hoàng hôn. Hôm qua Lâm Hàn nhập phủ lúc chạng vạng, sửa soạn sơ rồi nghỉ ngơi, dùng chút canh nước liền ngủ.
Hôm nay tuy là ngày hôm sau Lâm Hàn nhập phủ, nhưng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ba đứa con trai của đại tướng quân. Dựa theo lẽ thường mà nói ba đứa trẻ không nên vừa gặp đã nói như vậy. Lại không phải trẻ con mười mấy tuổi, cũng không thể nghĩ ra những lời lẽ như vậy được.
“Ai nói với các con ta muốn xen vào chuyện của các con vậy?” Lâm Hàn thu hồi nghi hoặc trong bụng, giả bộ rất tò mò.
Sở Dương bảy tuổi không cần nghĩ ngợi đã nói: “Quản gia đó.”
Quản gia? Lâm Hàn còn chưa gặp qua hắn, cùng hắn không oán không thù, vì sao hắn lại nói mấy lời này ở trước mặt trẻ con. Không phải nên khuyên ba đứa nhỏ ngoan ngoãn sống chung với nàng hay sao.
Đánh giá ba đứa nhỏ một phen, thấy bọn chúng còn ôm ngực chờ, giống như mấy con nhím con sợ người đυ.ng vào, Lâm Hàn do dự một lát quyết định án binh bất động, tránh cho ba đứa nhỏ thất thố nói ra, rút dây động rừng.
“Việc này có thể từ từ bàn lại hay không?” Lâm Hàn dùng giọng điệu dịu dàng nhất kiếp trước kiếp này nói, “Ta đói bụng rồi, các con có đói bụng không?”
Ba đứa nhỏ sớm đã đói bụng, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: “Đói bụng.”
“Vậy chúng ta dùng bữa trước đi.” Lâm Hàn cầm đũa, thấy rõ đồ ăn trên bàn, lộ ra biểu tình khó có thể tin.
Cơm nước nhà Thừa tướng tốt, buổi sáng hai món chay hai món mặn, buổi trưa ba món mặn ba món chay hai món canh, buổi tối lấy thanh đạm là chủ, cũng có hai món chay hai món mặn. Nhìn như rất nhiều, kỳ thật mỗi phần rất ít, chỉ đủ cho Lâm Hàn ăn no.