Hắn ta lập tức tức giận, trừng mắt hung tợn nhìn Diệp Xu, như thể có ý định muốn gϊếŧ chết Diệp Xu ngay lập tức.
Diệp Xu vội vàng lên tiếng nói trước khi hắn ta tức giận: "Ta không phải vợ ngươi, chúng ta còn chưa đính hôn. Nếu ta không phải vợ ngươi, ta có làm gì đi nữa cũng không liên quan đến ngươi, không cần chất vấn ta. Đây là phòng của ta, xin mời Quận Vương gia tốt nhất nên lễ phép tôn trọng một chút, gõ cửa rồi hẵng tới."
Chu Cao Húc thực ra không có tình cảm gì đặc biệt với Diệp Xu, dù sao thì hai người cũng chưa từng gặp mặt. Hơn nữa tình cảm hắn ta đối với nữ nhân luôn nông cạn, cho dù một mỹ nhân có xinh đẹp và ngoan ngoãn đến đâu, hắn ta cũng sẽ không sủng ái quá ba tháng, huống hồ là sắc đẹp của Diệp Xu chẳng qua chỉ là xinh đẹp mà thôi.
Gần đây hắn ta tình cờ theo lệnh cha đến đây để tuần sát, nghe nói Diệp Xu vậy mà dám ở sau lưng hắn ra quyến rũ Thạch Thiên Cơ. Vì thế hắn ta lập tức cảm thấy mất mặt, hùng hùng hổ hổ tới cửa tìm người tính sổ. Không ngờ một câu nói của nha đầu này đã phủi sạch quan hệ, ngược lại còn khiến cho hắn ta không có tư cách để tức giận.
“Sao hả, ngươi không định gả cho bản vương à?”
Trước đây Chu Cao Húc vẫn luôn tùy tiện xưng “Ta”, bây giờ cố ý đổi thành “Bản vương”, chính là đang muốn nhắc nhở Diệp Xu chú ý tới thân phận cao quý của hắn ta.
“Không muốn.” Diệp Xu trả lời dứt khoát: “Ta thà làm vợ của một người nghèo, chứ không muốn làm thϊếp của người giàu có. Trắc phi nghe thì êm tai đấy, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là thϊếp mà thôi. Huống chi nhà ta cũng không phải nghèo khó, việc gì ta phải chịu đựng ấm ức này?”
“Xem ra tên Thạch Thiên Cơ kia rất tốt với ngươi, thế nên mới khiến cho ngươi cắt đứt tâm tư với bản vương.”
"Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, sao lại gọi là tâm tư? Cùng lắm chẳng qua là quan hệ vì lợi ích mà thôi. Quan hệ không đáng tin cậy sẽ vĩnh viễn không đáng tin cậy, cho dù có kết thông gia cũng vô dụng. Cha ta có lẽ đã lớn tuổi rồi nên mới không hiểu được chuyện đó, ngươi yên tâm, về sau ta sẽ đi thuyết phục người, để người hiểu rõ những chuyện này."
Cuối cùng, Diệp Xu nghiêm giọng nói rõ sự trong sạch của bản thân, vấn đề này đối với các cô nương mà nói là vô cùng quan trọng.
“Ta và Thạch Thiên Cơ trong sạch, xin Quận Vương gia không cần vu cáo hãm hại.”
"Ta cảm thấy là ngươi bất tài thì có, không được người khác thương hại." Chu Cao Húc nhìn Diệp Xu với ánh mắt trêu ghẹo mèo con.
"Ngươi cảm thấy ta bất tài cũng không sao, dù sao trước kia ta và Thạch Thiên Cơ đều là trong sạch."
Lúc này Trang Phi vội vàng trở về, phát hiện trong phòng có một nam tử xa lạ đang uống trà, nhanh chóng phòng bị đi tới bên người Diệp Xu che chở. Chủ tớ hai người lập tức liếc nhau một cái.
Từ điều này, Chu Cao Húc nhận ra được mối quan hệ chủ tớ của bọn họ dường như rất tốt, có vẻ như nữ nhân rắn rết này không độc ác như vậy, vẫn còn một chút tình người.
“Buổi tối ta không có chỗ ở, cho nên ở chỗ của ngươi được không?” Chu Cao Húc hỏi thẳng Diệp Xu.
“Có thể.”
Câu trả lời thẳng thừng của Diệp Xu khiến Chu Cao Húc cảm thấy vô cùng khó chịu. Nữ nhân này mới vừa rồi còn giả bộ tỏ ra trinh nữ trước mặt hắn ta, nhiều lần thanh minh mình vô tội trước hắn ta, tại sao chỉ trong chớp mắt lại tùy tiện lao vào vòng tay của hắn ta như vậy rồi?