Đám người Trang phi vội vàng dập đầu cảm ơn Diệp Xu.
Diệp Xu thở dài: “Tất cả đều lui xuống đi.”
Diệp Xu đợi cho mọi người đều rời khỏi, lập tức chạy tới trước gương đồng để xem dáng vẻ hiện tại của mình.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da non mịn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt trong veo như nước, quả nhiên giống như trong sách miêu tả, dung mạo thoạt nhìn rất đáng yêu dễ thương.
Sau khi Diệp Xu đã quen với diện mạo mới của mình thì nằm xuống giường, nàng không tránh khỏi nghĩ về gia đình và bạn bè trước khi xuyên tới đây. Nàng xoay người lại đối diện với giường, dùng góc chăn lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao quá trưa.
Diệp Xu cảm thấy bụng đói cồn cào, vì vậy nàng cùng với đám người Trang Phi đến Trai đường để ăn.
Vừa bước vào phòng ăn, đại sảnh vốn ồn ào bát đũa đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào nàng. Diệp Xu nhận thấy những người này đều có đủ loại biểu cảm căm hận, sợ hãi, chán ghét. .. Dù sao cũng không thân thiện cho lắm.
Hầu hết mọi người đều sợ nàng, lập tức rụt cổ cúi đầu, làm bộ như đang ăn cơm, không dám tùy tiện động đậy.
Chỉ có bàn thứ năm cạnh cửa sổ từ bên trái qua, xung quanh là mười hai thanh niên vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, không sợ ánh mắt của nàng. Những người này đều mặc trường bào màu trắng, hình như là người cùng một môn phái.
Trang Phi cũng chú ý tới những người bàn bên kia, không khỏi cười lạnh: "Ta tưởng là ai, hóa ra là đám hỗn tạp của phái Hoa Sơn."
Hoa Sơn phái chính là môn phái của nam chính Mộ Dung Dật trong sách, cho nên Mộ Dung Dật nhất định cũng ở trong đó.
Diệp Xu nhớ lại thân hình của người đuổi theo nàng tối qua, sau khi quan sát kỹ hơn, nàng nhanh chóng xác nhận người đẹp trai nhất trong số mười hai người kia là Mộ Dung Dật.
Không hổ danh là nam chính, dáng dấp không tệ, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sáng ngời, nhưng khí chất thì hơi thiếu một chút, bởi vì bây giờ hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ của phái Hoa Sơn, còn chưa có hết khổ. Không khó để tưởng tượng, sau khi hắn ta luyện thành Huyền Âm Thần Công, trở thành bá chủ võ lâm, nhất định sẽ là anh hùng hào kiệt, khí thế hiên ngang.
Diệp Xu không có ý định cùng với Mộ Dung Dật có quá nhiều tiếp xúc, nhưng hễ là nơi nào có nam nữ chính thì xung quanh nhất định sẽ có một mớ nam phụ nữ phụ, trong đó có đủ đối tượng ái mộ bọn họ. Về cơ bản, đi đâu cũng có Tu La Tràng. Diệp Xu không muốn dính vào chút nào, không có lý do gì để trêu chọc một đống phiền phức cả, bây giờ nàng cũng đã đủ nhiều rắc rối rồi.
Vẻ mặt Mộ Dung Dật lúc này chính là nhẫn nhịn nhìn Diệp Xu, trong mắt không nói ra được có bao nhiêu chán ghét, dù sao cũng không được thân thiện gì cho lắm.
"Ta muốn gϊếŧ chết ả báo thù cho sư tỷ!" Đệ tử phái Hoa Sơn Tông Cương Chính phát hiện ra nữ nhân độc ác Diệp Xu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn bọn hắn, không thể nhịn được nữa. Hắn ta cầm kiếm lên muốn xông tới, lập tức bị Mộ Dung Dật ngăn lại.
"Sư đệ đừng xúc động, nơi này là thánh địa Phật môn, hơn nữa bọn hắn đông người, võ công của yêu nữ kia lại cao cường, chúng ta đánh không lại. Đừng quên nhiệm vụ mà trước khi đi chưởng môn đã giao cho chúng ta.”