Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 160: [H nhẹ] Thích anh… dùng miệng

“Sau này em thích gì cứ thoải mái mà dùng, không câu nệ. Phú bà Frederick à…”

Trái tim cô gái nhỏ đập thình thịch, rồi nhấp nháy mắt, vô cùng dễ thương nịnh nọt hắn: “Nhược Đông, thật ra em cũng không mê tiền lắm đâu.”

Hắn cười thành tiếng, lại bóp bóp khuôn mặt phúng phính, chế giễu: “Vậy cũng không thích mấy thứ này à, nếu không thích anh sẽ mang cho Frederick Vi Vi… chị ấy…”

“Không cho. Của em nhá.” Cô nhóc nào đó chưa gì đã lộ mặt thật, thoát khỏi vòng tay của hắn chạy đến từng tủ kính, dang rộng hai tay làm tư thế bảo vệ.

“Không được lật lọng đâu, ngài Fred?”

Rốt cuộc Frederick Nhược Đông cũng không trêu cô nữa, lần nữa đẩy cô đi vào gian nhỏ khác, hắn xoay một vòng quả địa cầu gắn trên tường, một gian phòng mở ra.

Và Trương Ý Nhi sắp bị sự lấp lánh sáng rực bên trong làm cho mù mắt.

Cô kêu lên một tiếng chạy tới chạm vào từng bộ trang phục. Còn có kệ trang sức đá quý, đồng hồ,…

Tự nhắc nhở bản thân, cao giá lên nào Trương Ý Nhi, những thứ này toàn là vật chất tầm thường thôi, không thể che mù mắt mày được.

Nhưng mà… tâm hồn thiếu nữ trong phút chốc đã hóa thành một kẻ đam mê cái đẹp.

Vừa ngắm nghía vừa liến thoắng: “Có phải anh đang mua chuộc em không? Có phải anh đang biến em thành một người phụ nữ mê tiền không… dù em mê thật nhưng mê đàng hoàng và có chừng mực nhá. Anh đừng nghĩ bấy nhiêu đã muốn em gả cho anh… còn cách xa lắm đó, em…” Còn chưa kịp lấy về chút danh dự đã bị người đàn ông phía sau áp vào tủ kính chặn miệng, hôn đến khi cô không thở nổi.

“Em đừng có lắm chuyện.” Hắn cười, cúi đầu cắn lên bờ môi đỏ mọng ôn nhu hỏi: “Thích không?”

“Không thích nha.” Thấy khuôn mắt người đàn ông chớp mắt sa sầm, cô nàng cười ha hả vuốt vuốt ngực hắn dỗ dành: “Đùa, đùa mà. Thích lắm, nhưng mà…” Cô liếʍ môi: “Không cần nhiều thế này.”

“Người đàn ông của em không thiếu nhất là tiền, thế nên…” hắn vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Người phụ nữ của anh cũng dư dả nhất là tiền.”

Câu này đảm bảo hơn vô số mấy lời tỏ tình “anh yêu em” “anh nhớ em”, “ em là ánh sáng của đời anh”,… Trương Ý Nhi cười tủm tỉm, cố ý nâng gối chạm vào nơi nào đó giữa hai chân hắn, nghe được tiếng thở trở nên nặng nề hơn trên đỉnh đầu, cô cười khoái chí: “Có muốn… em giúp anh giải tỏa không?”

“Lớn gan nhỉ, cô bé.”

Quả nhiên hôm nay Trương Ý Nhi rất bạo dạn, cô đẩy hắn nửa ngồi nửa đứng ở tủ kính trưng bày đồng hồ, trang sức.

Sau đó không tiếng động hôn hắn, cả hai hôn rất kí©ɧ ŧìиɧ, ***** *** của hắn đã sớm căng cứng, Trương Ý Nhi vừa cùng hắn hôn ngấu nghiếng vừa hạ tay nhanh chóng cởϊ qυầи thể thao ra, lại không chút thẹn thùng cho bàn tay nhỏ vào trong qυầи ɭóŧ của hắn.

Cô vừa dùng lực, hắn đã rêи ɾỉ.

Cuối cùng cũng kết thúc, cả người cô mềm nhũn dựa vào hắn.

Frederick Nhược Đông buồn cười, bóp ngực cô một cái khàn khàn giọng: “Muốn lần nữa không?”

Cô nhóc kia lắc lắc đầu: “Không, không. Em không thích.”

“Gì cơ?” Quả nhiên sắc mặt hắn đã thay đổi.

Trương Ý Nhi phồng má, cô liếʍ liếʍ môi, trên đó vẫn còn dư vị của vô số “tiểu Nhược Đông”, tanh tanh, mặn mặn. Thành thật cô không thích mà.

“Khó nuốt.” Thế là cô than thở bên hõm cổ hắn một câu như vậy.

“Em dám chê anh đấy à.” Các tiểu Nhược Đông của hắn lần đầu tiên bị phụ nữ ghét bỏ, cái này liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông đấy, hắn không thể bỏ qua cho cô.

Trương Ý Nhi khóc ròng, cô ây da vài tiếng dùng cặp mắt ướŧ áŧ, tủi thân nói: “Thật mà, ai thích, em thì không đâu, vậy mà…” Cô nàng chớp mắt, mặt đỏ bừng rụt rè nhỏ giọng: “Vậy mà anh lại có thể nuốt của em.”

Người đàn ông bị lời của cô chọc cười, cơn tức giận cũng dịu xuống, cảm thấy chuyện này cũng không thể trách cô, mỗi người có sở thích riêng.

“Vậy em thích thế nào?” Hắn chợt hỏi.

Cô gái nhỏ ngẩn tò te, không hiểu gì cả: “Thích thế nào là sao ạ?”

“Thích cái gì trong tìиɧ ɖu͙©?”

Rồi từ khi nào lại đi sâu vào chuyện nhạy cảm này rồi, cô rũ mi tránh né ánh mắt của hắn, bị hắn nâng cằm lên, hắn hỏi rõ hơn: “Thích anh làm gì cho em?”

Trái tim đập thình thịch, tâm trí ngay tức khắc nhớ đến từng lần hắn dùng miệng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, quả thật là… xấu hổ quá đi.

“Hửm?”

“Thích anh… dùng miệng.”

Haha… tiếng cười lớn của người đàn ông khiến cho đầu cô càng chôn sâu vào vòm ngực rộng lớn, đến cả động cũng không muốn. Chỉ có tức giận nhéo eo bụng của hắn một cái.

Chuyện tìиɧ ɖu͙© kết thúc khi Trương Ý Nhi không chịu được mà bỏ chạy về biệt thự trước.

Frederick Nhược Đông rất vui sướиɠ, hiếm khi tâm trạng hắn tốt như vậy.

Cảm thấy chọc ghẹo cô có thể giải tỏa được ngột ngạt trong người, ngẫm nghĩ về sau sẽ gia tăng số lần, gia tăng cấp bậc trêu cô.

Trương Ý Nhi mà biết cái kế hoạch ác nghiệt này của hắn, cô đảm bảo sẽ kéo hành lý về nước ngay bây giờ.