Đại sảnh Ám Dạ…
Đan Đan lạnh lùng đảo một vòng biệt thự mang phong cách tân cổ điển rồi dừng trên người mấy tay thuộc hạ của Ám Dạ đang bày tư thế chuẩn bị chiến một trận.
Gan cũng đủ lớn đấy, Dạ Huyền thế mà dám cướp người của Frederick. Đúng là không thể tiếp tục duy trì tình trạng nước sông không phạm nước giếng nữa rồi.
Huyền Dụ và Huyền Bạch hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi ở trường đua đợi khoảng hai chục phút mà vẫn không thấy Trương Ý Nhi trở lại, bọn họ cũng chưa nghi ngờ gì, nhưng lại quyết định cùng đến khu vực nhà vệ sinh xem tình hình, Tiểu Trì đương nhiên cũng đi theo.
Đứng ở bên ngoài, Huyền Bạch là người không biết ngại ngùng nhất, hắn gào lên: “Tiểu Ý, cô sắp xong chưa? Có phải cô đi nặng quá không?” Lời vừa thốt ra ngay lập tức bị Huyền Dụ co chân đạp cho một phát vào mông.
“Úi úi, làm gì vậy hả?” Huyền Bạch như bị chạm vào chỗ đau, mắt trợn lên lườm Huyền Dụ.
Huyền Dụ hừ một tiếng, mắng không thương tiếc: “Đúng là không biết xấu hổ, con gái người ta mà cậu lại hỏi ra cái câu đó.”
Huyền Dụ với Huyền Bạch đờ đẫn một mạch về Ám Dạ, nhìn trận địa như thể sắp diễn ra một cuộc chiến đẫm máu của hai vị vương trước mắt mà choáng váng.
Huyền Bạch run rẩy không nói nổi thành lời: “Cái… cái gì vậy?” Có kẻ dám ngang nhiên dẫn người bao vây Ám Dạ giữa ban ngày ban mặt vậy sao. Rốt cuộc là kẻ nào.
Huyền Dụ căng da đầu nghĩ, chính hắn cũng đang rối rắm, gọi cho Huyền Nhân hỏi chuyện, sau khi nghe xong cả người càng loạn. Thấy Huyền Bạch đang dậm chân như phân vân do dự có nên xông vào không, hắn lên tiếng: “Là Frederick Nhược Đông.”
“Cái gì?” Mọi sự chuẩn bị đều bị cái tên “Frederick Nhược Đông” nhấn nút tạm dừng, Huyền Bạch không thể tin nổi, mặt mày hoàn toàn tái nhợt.
Huyền Dụ dội thêm một tin tức kinh khủng nữa: “Boss đã cho người bắt Tiểu Ý.”
Cổ họng Huyền Bạch như nghẹn ứ, hắn không thể nào chấp nhận được: “Họ… họ lợi dụng tôi và anh?”
Huyền Dụ dùng sự trầm mặt trả lời cho câu nghi vấn mà dường như hắn đã biết rõ đáp án vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa.
“Mẹ nó.” Huyền Bạch điên rồi, hắn tức giận, áy náy và cảm thấy tổn thương. Trán hắn nổi lên gân xanh rồi bỗng chộp lấy tay Huyền Dụ kéo vào, bất chấp cả Ám Dạ đang bị Frederick bao vây từ trong ra ngoài.
“Tiểu Trì?” Vừa nhìn thấy Tiểu Trì nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lẽo đứng bên cạnh người đàn ông vô cùng chói mắt kia, Huyền Bạch há miệng muốn hỏi gì đó lại chỉ có thể thốt gọi tên của anh ta, hắn cảm thấy quá hổ thẹn.
Tiểu Trì mặt lạnh, vô cùng tức giận nhưng lời nói lại không khoa trương, không cao giọng mà đều đều, vừa phải lại càng khiến Huyền Bạch đau khổ: “Tiểu Ý đã tin tưởng hai người, cô ấy không có mấy người bạn, và cô ấy thật lòng coi hai người là bạn của mình. Nhưng các người lại lợi dụng cô ấy…”
“Không… tôi…” Hắn có thể nói gì, có thể biện minh thế nào đây, hắn và cả Huyền Dụ là người của Ám Dạ, và chính vì sự kiện đua xe ngày hôm nay nên mới khiến Boss dễ dàng bắt cóc Trương Ý Nhi. Mọi chuyện đã hiện rõ mồn một như vậy, trăm miệng cũng chẳng giải thích nổi.
Huyền Dụ nhìn Tiểu Trì vài giây, hắn cũng đang rất khổ sở, môi mím thật chặt cuối cùng chỉ nói được hai chữ: “Xin lỗi.” Rồi lôi kéo Huyền Bạch vào trong.
Bọn hắn vừa nhấc chân đã nghe giọng nói lạnh căm và đây uy nghiêm của Frederick Nhược Đông vọng đến từ phía sau: “Hành động.” Hắn không muốn chờ đợi cái gì mà “báo tin” hay “đợi ngài Dạ”, hắn không có sức kiên nhẫn nhiều như vậy, ngay bây giờ hắn chỉ muốn nhìn thấy người phụ nữ của hắn vẹn nguyên xuất hiện ngay trước mắt. Hắn thề, chỉ cần cô thiếu một sợi tóc, hắn và Dạ Huyền nói riêng và Ám Dạ nói chung chính thức trở mặt.
Ngay lúc này Dạ Huyền cùng Huyền Nhân xuất hiện tại cửa lớn, cố tình ngăn chặn Frederick Nhược Đông và bọn Lion đang muốn xông vào.
“Ngài Frederick, tự tiện xâm nhập vào nhà người khác là vi phạm luật đấy.” Âm thanh sắc bén, nguy hiểm có thể đông cứng một người nào, y hiên ngang đứng giữa cửa chính của Ám Dạ, hai chân hơi dạng ra ngang bằng vai, y muốn nói cho Frederick Nhược Đông rõ, muốn vào trong phải bước qua xác của y.
Và đáp lại câu nói cố tình chống chế hắn của Dạ Huyền, người đàn ông tựa đóa hoa anh túc nở nụ cười lạnh, hắn kiêu ngạo như bậc đế vương, cằm nâng lên: “Frederick Nhược Đông tôi chính là luật.”