Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 14: Em là gì của ngài

“Ngài… hút thuốc ạ?” Quả nhiên có một cái mũi nhạy cảm đáng ghét, thuốc lá hắn hút không quá nồng nhưng là loại được điều chế riêng cho hắn, hương vị không giống với mùi thuốc lá thông thường. Thế mà cô nhóc này vẫn ngửi ra.

Hắn híp mắt vẫn treo ý cười khoan khoái trên môi, ngón cái xoa xoa chiếc cằm bé xinh: “Xem ra em không ngốc như tôi nghĩ.”

Đây… đây có thể được coi là lời khen không?

Trương Ý Nhi không kiềm chế được tâm trạng vui vẻ mà nở một nụ cười đẹp tựa nàng thiên sứ vô ý cướp đi trái tim bao con người trần tục, và thu hút cả những hắc ám quỷ dữ như người đàn ông đang không chớp mắt mà để chính mình ngã vào cái hố màu nâu trong suốt ấy. Hắn bỗng che đi cặp mắt quá hút hồn kia, chầm chậm ôm lấy cổ tiểu thiên sứ mà mυ'ŧ lấy cánh môi mềm mại, căng mọng.

Nụ hôn kéo dài đến khi vết thương ngay bụng của Trương Ý Nhi lại truyền đến cơn đau âm ỉ, tiếng rên yếu ớt đã thành công chặn lại sự cuồng mê đang bùng cháy trong trái tim người đàn ông.

“Người của tôi không thể vô dụng như vậy.” Hôn xong vẫn có thể bình tĩnh mà chê bai cô, thật vô tình.

Trương Ý Nhi bặm môi, thân thể vẫn kề sát hắn, mùi hương thuộc về duy nhất mình hắn quấn chặt lấy toàn bộ tâm trí, áp đảo mọi bức tường thành cô đã cố gắng dựng lên: “Em… là gì của ngài?”

Ngón tay thon gầy, trắng trẻo chạm vào cánh môi đã sớm không còn khô ráp, hiện tại đặc biệt như một quả cherry khiến người ta muốn cắn nuốt không sót lại chút gì. Hắn cười, là điệu cười không rõ ý tứ: “Em là thuộc hạ cũng là người phụ nữ của tôi.”

Cô nàng tròn mắt nhìn hắn, có chút lắp bắp: “Người… người phụ nữ của ngài sao?”

Mày hắn nhướng lên, ra ý rất thú vị với bộ dạng này của cô: “Không phải sao?”

“Nhưng ngài đã đẩy em cho Mạc thái tử.” Rõ ràng hắn đã lợi dụng, đã sử dụng cô để câu dẫn Mạc Chính Thiên, thậm chí là những thiếu gia của các gia tộc có mặt tại Royal Party. Vốn dĩ cô đã coi như không biết đến mục đích của hắn, cứ coi mình như một đứa con gái ngốc đần hay một con rối để hắn thoải mái giật dây vì ngay từ đầu là cô tình nguyện dấn thân, cô không có quyền hối hận và đúng là cô đã không hối hận, ít nhất là đến hiện tại ngay vào thời khắc câu hỏi mang sự tủi thân thốt ra khỏi cổ họng mình.

Ý cười trên khuôn mặt yêu nghiệt hơi khựng lại, hắn rũ mắt nhìn cô đặc biệt chăm chú, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc như cái cách hắn ra lệnh cho đám Lion: “Đó là một trong số những nhiệm vụ khi em trở thành người của tôi.”

Thoáng vui mừng qua đi, giờ đây chỉ còn đọng lại những đau đớn và phiền muộn, nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc: “Vậy em khác với bọn họ chứ?” Lý ra cô không nên thiếu hiểu biết và tự mình đa tình mà đặt ra câu đó với hắn, bởi vì cặp mắt xanh lục kia đang nhìn cô một cách sắc bén và mang ý cảnh cáo.

“Em xin lỗi… em…”

“Không có lần sau.”

Trương Ý Nhi cúi đầu đáp “vâng” một tiếng. Hoàn toàn là bộ dạng thỏa hiệp vừa khiến hắn hài lòng cũng khiến hắn có chút khó chịu, chẳng rõ làm sao. Tình trạng này vốn không nên xuất hiện trong con người vô cảm như hắn mới đúng, người đàn ông ngồi trên xe rồi mà vẫn cảm thấy kỳ lạ. Hắn không nhận thức được rằng trái tim lãnh khốc còn hơn cả Nam Cực đã bắt đầu để ý một người con gái và nó đã vượt ngoài tầm kiểm soát mà hắn luôn cho rằng mọi sự đều nằm trong tính toán của hắn bao gồm Trương Ý Nhi.

Đế quốc Quỷ…

“Tôi đã cố gắng thôi miên cô ta nhưng không hiểu sao không có tác dụng. Như thể cô ta kháng cự, à không, có lẽ não bộ cô ta đã bị Frederick điều khiển.” Sau khi lại lần nữa thất bại thôi miên Mẫu Đơn, Titus tức giận muốn bay ngay sang Trung Quốc để gϊếŧ chết cô ả vô dụng kia nhưng hắn không còn chút sức lực nào, đến bước đi thôi cũng thấy uể oải.

“Fuck it.” (Mẹ nó hoặc là khốn kiếp) Giữa căn phòng mang thiết kế của thời Victoria vang lên một tiếng gầm như loài sói hoang dã, khuôn mặt đậm chất phương Tây căng chặt, hắn quá căm phẫn. Thù hằn càng khiến hắn trông tàn độc và máu lạnh hơn bao giờ hết, cứ tiếp tục thế này e rằng hắn sẽ không nhịn được nữa.

“Quốc chủ, có nên sai người thủ tiêu cô ta không? Lỡ như cô ta khai ra…”

“VẬY THÌ CHIẾN MỘT TRẬN VỚI FREDERICK NHƯỢC ĐÔNG.” Hắn gằn từng chữ, dùng âm giọng như quỷ Satan đang muốn nuốt chửng lấy con mồi, nhai nghiến chúng thành một nhúm thịt vụn đỏ tươi.

Titus run rẩy đến mức thân thể mệt mỏi như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức dựng lên một tư thế sẵn sàng chiến đấu với kẻ thù.

“Đến lúc Lely ra trận rồi.” Không đợi Titus bình tĩnh lại William Eric đã ra lệnh, mọi tức giận sắp không khống chế nổi tạm thời được hắn dằn xuống. Hắn là một vị vua tối cao của đế quốc Quỷ, hắn sẽ không bao giờ để thù hận thâu tóm toàn bộ tâm trí, đối với hắn kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất. Nếu phải đánh đổi cả đế quốc mà hắn đã khó khăn, vất vả lắm mới nắm trong tay để trả thù cho anh trai, chắc chắn việc trả thù sẽ được đẩy xuống thành mối quan tâm thứ hai sau sự thịnh vượng của đế quốc.

Việc hắn ban lệnh cho Mẫu Đơn ám sát Fredrick Nhược Động mục đích chủ yếu là để cảnh cáo tên con lai quý tộc Anh Frederick Nhược Đông, tên khốn đó làm sao có thể dễ dàng chết trong tay một ả thuộc hạ thấp kém như vậy chứ. Nếu vậy hắn ta làm sao có tư cách trở thành đối thủ cũng là kẻ thù không đội trời chung với Eric hắn.

Tuy đã nằm trong dự đoán của Eric nhưng sự căm phẫn vẫn không điều khiển được mà dâng lên ồ ạt khi Titus liên tục thất bại thôi miên, hắn rõ trình độ của Tistus đạt đến tầm cỡ nào trong lĩnh vực này, vậy mà Frederick Nhược Động đã nhanh hơn một bước, thậm chí còn có khả năng chặn được thuật thôi miên. Rốt cuộc hắn làm cách nào mà biết được Eric sẽ sử dụng thuật thôi miên với Mẫu Đơn, hắn cũng biết thôi miên người sao? Quả nhiên là một người đàn ông đáng sợ và nguy hiểm bậc nhất không ai dám khinh nhờn khiến Eric hắn phải kiêng dè và không dám hành động lỗ mãng. Không gia tĩnh lặng lần nữa trở lại như mạch sóng ngầm đang rục rịch cuồng nộ dưới mặt nước biển lăn tăn.

Trên nền gạch đá hoa cương in dấu những hình ảnh của chúa sơn lâm là vô số mảnh vỡ thủy tinh không chút lay động. Dù đã bị vỡ nát, trở nên dị dạng nhưng chúng vẫn cứng ngắt, không gì có thể phá hủy chúng ngoại trừ sức nóng ngàn độ C mà nhân loại đã nghĩ ra.