Kiều Ngôn tỏ ra không sao cả đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tống Nhược, oán giận: “Chán quá…”
Còn chưa đợi Tống Nhược trả lời, Kiều Tu Minh đã nói: “Nếu em thấy chán thì về trước đi….”
“Em không muốn.” Kiều Ngôn cười hì hì từ chối, hắn ta còn muốn xem trò hay, sao nỡ rời đi ngay bây giờ được chứ.
—
“A, đây không phải là cậu Tống sao? Hai con chó của anh cũng đến theo à?” Người nói chuyện chính là con thứ của nhà họ Đinh, Đinh Thích Hạo, một Alpha kém chất lượng. Anh ta và Tống Nhược từ nhỏ đã đối đầu với nhau, chỉ cần gặp được Tống Nhược thì sẽ ra sức hạ nhục đối phương.
Nếu là bình thường, Tống Nhược không thèm nói chuyện với cái tên Đinh Thích Hạo này, nhưng đêm nay tâm trạng của anh không tốt nên mới mở miệng súc lại một câu: “Đầu anh ngứa lắm phải không? Chẳng lẽ lại muôn tôi đổ lên đầu anh cái gì đó nữa rồi à?”
“Anh…”
Vừa nhắc tới chuyện này, Đinh Thích Hạo đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Điều này phải quay về cảnh lúc bọn họ còn nhỏ
Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh từ nhỏ sức yếu nhiều bệnh, các chỉ số kiểm tra sức khỏe đều chứng tỏ xác suất hai người bọn họ phân hóa thành Alpha rất nhỏ, bởi vậy bất luận là nhà họ Kiều hay người ngoài đều không thích hai đứa nhỏ này, chỉ có Tống Nhược che chở cho bọn họ.
Đinh Thích Hạo từ trước đến nay luôn là một con người xấu tính, anh ta thấy cặp song sinh nhà họ Kiều xinh đẹp tinh tế, lại có khả năng cao phân hóa thành Omega, cho nên trong một lần tiệc tùng bất lịch sự nói: “Không sao, phân hóa thành Omega cũng có ích mà, tương lai tôi không ngại cưới hai người, sinh con cho tôi thì cũng không đến mức thành phế vật được.”
Đinh Thích Hạo nói khó nghe, nhưng không ai quan tâm đến anh ta, bởi vì anh ta nói không sai, đối với đại gia tộc mà nói, Omega chính là công cụ sinh sản tốt nhất.
Lúc này Tống Nhược bỗng nhiên ngừng ăn, anh lau miệng, bưng một đĩa mì thịt bò tương trước mặt chậm rãi đi tới trước người Đinh Thích Hạo.
Đối phương còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Tống Nhược đã không chút do dự ấn cái đĩa thức ăn đó lên đầu Đinh Thích Hạo, lực mạnh đến mức làm cho chiếc đĩa vỡ ra Đinh Thích Hạo cũng bị đập đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Từ nhỏ Tống Nhược đã sở hữu chiều cao vượt trội, đứng ở đó cảm giác áp bách mười phần, anh nhìn xuống Đinh Thích Hạo, đôi mắt đen láy lạnh như băng giống như một cái hố đen vũ trụ vô tận có thể nuốt chửng người ta: “Vừa rồi anh mới nói gì dám nói lại lần nữa không?”
Đinh Thích Hạo bị biểu tình của Tống Nhược dọa sợ, lúc này lập tức bị dọa sợ tè ra quần, từ đó về sau anh ta không muốn ăn mì thịt bò nữa, cũng hoàn toàn tuyệt giao với Tống Nhược.
Đinh Thích Hạo từ trong hồi ức tỉnh lại, phát hiện Tống Nhược đã sớm đi xa, anh ta cúi đầu chửi thể, vừa định đuổi theo, bả vai lại bị người ta nắm lấy.
Kiều Ngôn cùng Kiều Tu Minh mỗi người một bên khoác tay lên vai anh ta, để cho anh lập tức sợ hãi không dám động đậy: “Hai người các cậu muốn gì? Đây là chỗ của nhà họ Đinh…”
Kiều Ngôn cười ha ha nhìn vẻ mặt của Đinh Thích Hạo, bàn tay nắm lấy bả vai đối phương chợt phát ra tiếng răng rắc, giống như là muốn bóp nát xương người:”Chúng tôi chỉ đến chào hỏi anh một tiếng thôi mà, anh đừng kích động chứ anh Đinh.”
Kiều Tu Minh thì trực tiếp hơn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn liếc xéo Đinh Thích Hạo: “Nếu sau này anh dám đến trước mặt Tống Nhược nói xằng bậy thì cũng đừng trách chúng tôi không lịch sự với anh.”