Không biết hai người đã cùng nhau trao đổi điều gì, chờ đến khi Trần Doanh Doanh tỉnh táo lại, chỉ nghe Trần Duy Tân nói, “Cho dù thế nào, sau giờ tan học lại chỉ có hai thầy trò ở trong văn phòng trao đổi ý kiến như vậy thật là không phù hợp cho lắm.”
“Học sinh mắc lỗi, là giáo viên tôi có trách nhiệm phải chỉ ra, tôi không hiểu phụ huynh của học sinh Trần đang có ý gì.” Khương Du Minh không chút nào bối rối.
“Tôi mong thầy giáo Khương không phải người không hiểu chuyện” Trần Duy Tân ngữ khí hăm hoạ.
Khương Du Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tiếp, “Đương nhiên, tôi cũng muốn xem rốt cuộc anh đang ở đây thế hiện cái gì.”
“Tôi cũng không phải là học sinh của thầy.” Không có hứng thú phí thời gian nghiên cứu anh có rốt cuộc ngu ngốc hay không!
Trần Duy Tân không hứng thú nói tiếp “Hôm nay cảm ơn thầy đã chiếu cố, về sau không cần lo lắng nhiều như vậy. Tôi còn có việc không thể cùng thầy tâm sự, tôi xin phép đưa Trần Doanh Doanh về.” Sau đó đưa Trần Doanh Doanh rời khỏi trường.
Trần Doanh Doanh ở bên cạnh có chút nghe không rõ ràng: Không phải hai người đang cùng nhau nói về người đang bị phê bình là cô sao? Vì sao cảm giác như cả hai đang đấu khẩu nhau vậy? Nhưng trong lòng Trần Doanh Doanh lại có chút mừng thầm, hai người tự kiếm chuyện với nhau mình sẽ không bị nói nữa.
Lúc vào xe, Trần Doanh Doanh vui ve: “Lão Trần, người quá tuyệt, cho người mười nút like!” Đối với cô từ “Ba” là từ đại kị, hơn nữa hai người tuổi cũng không cách nhau quá xa, cho nên cứ coi anh là người giám hộ là được, kể từ khi sống trong nhà anh, cô cũng chưa bao giờ gọi anh là “Ba”. Khi còn nhỏ cô rất thích gọi anh là “Chú nhỏ”, sau không biết vì sao lại không gọi nữa, từ “chú nhỏ” thành gọi trực tiếp tên anh “Duy Tân”, anh cũng mặc kệ không có quản cô, nhưng khi cô gọi anh là “Lão Trần” thì anh miễn cưỡng đồng ý, kiểu xưng hô này vẫn luôn duy trì đến bây giờ.
“Con đúng thật là không bao giờ ngồi yên một chỗ.” Trần Duy Tân than.
“Con……” Trần Doanh Doanh muốn giải thích, lại không biết từ bắt đầu từ đâu.
Hắn cũng không có trách cứ gì cô“Tính xấu này nên sửa đổi ngay, nếu không tương lai sẽ chịu khổ.”
“Người quan tâm đến tương lai con sao?” Nghe được lời này, Trần Doanh Doanh trong lòng như có pháo hoa nổ vang bùm bùm.
Trần Duy Tân thở dài “Ta biết con hiện tại đang tuổi mới lớn, nhưng không được tùy tiện đối với cảm xúc của chính mình.”
Tiếng pháo hoa trong lòng chợt tắt, không còn lại tí màu sắc nào, tâm trạng tốt đột nhiên trở lên bực bội.
Trần Doanh Doanh hỏi lại anh: “Tùy tiện?”
Trần Doanh Doanh không biết rằng, anh nói “Tùy tiện” là không phải là dùng với Lạc Bắc Thần hay Khương Du Minh, thực ra anh sớm đã nhận ra tình cảm của cô dành cho mình, lời anh nói là chỉ chính mình.
Trần Doanh Doanh cởi đai an toàn, đôi mắt mở tròn xoe, nghiêng người nhìn thẳng vào anh, chờ đợi anh trả lời.
Trần Duy Tân biết cô hiểu lầm, thu lại ngữ khí “Ta chỉ là không mong con sẽ trở nên giống……” Nhưng không biết sao mới nói một nửa lại đột nhiên im bặt.
“Giống ai cơ?” Trần Doanh Doanh nắm chặt áo khoác anh, “Người nói đi!”
“Giống mẹ con, đưa ra quyết định quá sớm mà lầm lỡ cả cuộc đời.” Trần Duy Tân nói thật nhẹ nhàng, nhưng lại sắc bén khiến người khác không thở nổi.
Trần Doanh Doanh buông áo khoác anh ra, nắm chặt nắm tay, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đúng, có lẽ con sẽ giống bà ta, cùng rời đi!” Vừa dứt lời, tiện tay vứt điện thoại xuống ghế, mở cửa xe chạy ra ngoài.