Dù thần tử có cầu xin thế nào, Lạc Thanh Hàn vẫn kiên định với ý kiến của mình, không muốn thay đổi ý định.
Bọn họ không còn cách nào khác, đành phải viết tấu trình lên Hoàng đế, hi vọng Hoàng đế ra mặt khuyên can Thái tử.
Hoàng đế biết được chuyện này, ông lập tức ra lệnh triệu Thái tử đến ngự thư phòng.
"Sao con lại nghĩ đến việc tiến hành nghi lễ cầu mưa? Con có biết nếu cầu mưa thất bại sẽ gặp hậu quả gì không?"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt, thay vì trực tiếp trả lời chất vấn của phụ hoàng, mà nói sang một vấn đề khác.
"Thật ra, từ lâu trong dân gian đã đồn đại hai năm liên tiếp phía Nam gặp thiên tai có thể là do ông trời bất mãn, dân chúng mong phụ hoàng làm lễ tế trời đất, cầu trời phù hộ, cầu xin ông trời khoan thứ, đừng làm khó dân chúng phía Nam nữa."
Hoàng đế cau mày "Sao trẫm không biết chuyện này?"
"Vì không ai dám nói chuyện này trước mặt phụ hoàng, nếu nói chuyện này với phụ hoàng, dù phụ hoàng có làm lễ tế trời hay không, đều có thể gây ra đàm tiếu, ảnh hưởng đến hình tượng của người trong lòng dân chúng, cho nên mọi người quyết định không nói."
"Nhi thần cho rằng, hành động trốn tránh này là hạ sách."
Hoàng đế hỏi ngược lại "Con cho rằng nghi lễ cầu mưa của con là thượng sách?"
"Không tính là kế sách tốt nhất, nhưng ít ra tốt hơn so với việc trốn tránh vấn đề."
"Phụ hoàng thân thể ngàn vàng, mỗi ngày lao tâm vì quốc sự, không nên vì chuyện cầu mưa mà nhọc lòng thêm. Nhi thần bằng lòng làm thay người, đích thân tới phía Nam tiến hành nghi lễ cầu mưa, một là thể hiện lòng nhân từ của phụ hoàng với dân chúng trong thiên hạ, hai là giải quyết những dư luận tiêu cực do việc chậm trễ tiến hành nghi lễ cầu mưa mang lại."
"Cầu mưa thất bại, là lỗi của một mình nhi thần, không liên quan gì đến phụ hoàng, phụ hoàng vẫn là Thiên tử được dân chúng tôn kính. Đối với phụ hoàng mà nói, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại, hi vọng phụ hoàng ân chuẩn."
Hoàng đế chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói "Con có biết lần đi phía Nam này, đường xá xa xôi, mà thân phận con cao quý, có thể gặp nguy hiểm không?"
Lạc Thanh Hàn tự giễu cười "Dù nhi thần ở trong cung, cũng không an toàn là bao."
Hoàng đế nhớ chuyện Thái tử bị hạ độc trong thọ yến, chìm vào trầm tư.
Lạc Thanh Hàn "Khắp cõi dưới trời, đâu chẳng là đất của vua, dù phía Nam có xa, vẫn là đất của Đại Thịnh ta, nhi thần ở trong quốc gia của mình, có gì đáng sợ chứ? Hơn nữa, có phụ hoàng trấn giữ giang sơn, hết thảy nằm trong lòng bàn tay của phụ hoàng, nhi thần sao có thể xảy ra chuyện dưới tầm mắt của người?!"
Những lời này khiến Hoàng đế cảm động.
Ông thở dài "Trẫm già rồi, không còn bao nhiêu sức, có thể không mạo hiểm thì không muốn mạo hiểm, không như người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm. Thôi vậy, nếu con đã quyết thì đi đi, nhớ dẫn thêm người, tự bảo vệ mình, khi con trở về, trẫm đích thân xuất cung đón con."
Lạc Thanh Hàn quỳ xuống khấu đầu "Nhi thần lĩnh chỉ tạ ân!"
Trong điện Kim Phong, Lý trắc phi chép kinh Pháp Hoa nửa ngày, tay phải đau nhức.
Nàng thật sự không chịu được nữa, ném bút lông đi, tức giận nói.
"Ta không chép nữa, ai thích chép thì chép!"
Thải Vân vội an ủi nàng "Nương nương, nghỉ ngơi một lát đi, những thứ này có thể từ từ chép, không cần vội."
Lý trắc phi cả giận nói "Ta có thể không vội sao? Một trăm lần kinh Pháp Hoa nhiều như vậy, làm sao ta chép xong? Dù ta miễn cưỡng chép xong, cánh tay này nhất định cũng tàn phế! Nếu ta bị phế một cánh tay, sau này Thái tử càng chướng mắt ta."
Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy bất an.
Nàng không thể ngồi chờ chết như vậy, nàng phải tìm cách tự cứu mình.