Editor: Vanny
Tư Cúc cũng hơi há hốc mồm, tưởng rằng cô nương hoài nghi Đậu Nhi và Thuý Nhi, nghĩ rằng không thể nào, hai nha đầu đó không thể nào làm ra chuyện như vậy đâu, nhưng cũng đâu thể là Niệm Hương cô nương. Niệm Hương cô nương là người của điện hạ, càng không phải là mình, mấy ngày nay mình đều ở tiệm y phục, đều không đυ.ng vào hộp trang sức, chẳng lẽ thật sự là Đậu Nhi và Thuý Nhi, nàng ấy lắp bắp hỏi: “Cô nương, người là hoài nghi…”
Không đợi nàng ấy nói hết, Mẫu Đơn đã ngắt lời nàng ấy: “Không phải là họ, ta chỉ muốn kêu họ vào hỏi chút thôi. Ngươi mau gọi họ vào đây.”
Lúc này Tư Cúc mới lật đật ra ngoài, trong lòng lo sợ không thôi, không phải là Đậu Nhi và Thuý Nhi, cũng không phải nàng ấy và Niệm Hương, vậy rốt cuộc là ai? Đây chính là đồ mà điện hạ tặng cho cô nương, nói là vật đính ước cũng không quá, bị người khác trộm đi như vậy, nếu để điện hạ biết, cũng không biết điện hạ có trách cô nương nhà mình không. Trong lòng Tư Cúc lo lắng, đi gọi Đậu Nhi và Thuý Nhi. Hai nha đầu còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Tư Cúc nói lại một lượt. Hai người đều bị doạ không thôi. Tới khi vào phòng Mẫu đơn, hai người vội vã quỳ xuống. Đậu Nhi lại càng khóc lóc thảm thương: “Cô nương, không phải bọn nô tỳ trộm đâu…”
Mẫu Đơn xoa xoa trán, sai Tư Cúc mang cái ghế khắc hoa bốn góc qua đây, nàng ngồi xuống xong mới nói: “Được rồi, các ngươi đứng dậy đi. Ta biết không phải là các ngươi trộm, kêu các ngươi qua đây là có vài câu muốn hỏi các ngươi. Các ngươi có còn nhớ mấy ngày trước… chính là ngày mấy cô nương Thẩm gia ở bên kia qua đây. Ngày hôm đó có phải là Thẩm Tuệ Bảo đã vào Trúc Uyển, có bước vào phòng của ta không?”
Hai nha đầu bò dậy, bị doạ không nhẹ, cơ thể còn hơi run rẩy. Đậu Nhi lau nước mắt nói: “Hôm đó quả thật Tuệ Bảo cô nương có tới Trúc Uyển. Cô nương vừa đi không bao lâu thì Tuệ Bảo cô nương tới. Lúc đó Tư Cúc tỷ tỷ đang ở tiệm y phục, lão gia thì tới nha môn làm việc, thiếu gia cũng không có ở đây, trong viện chỉ có nô tỳ và Thuý Nhi. Bọn nô tỳ thấy Tuệ Bảo cô nương tới đây liền nói với cô nương ấy rằng cô nương người vừa đi tới chỗ lão phu nhân bên kia. Tuệ Bảo cô nương lại nói không vội, nói rằng muốn tới phòng của cô nương xem xem, bọn nô tỳ cản không được… Sau đó nô tỳ bưng trà vào rồi đi ra…”
Không có sự căn dặn của chủ tử, quả thật một đám nha hoàn nhị đẳng tam đẳng không thể vào phòng của chủ tử. Đậu Nhi và thuý nhi lại càng tuân thủ, không có nửa phần vượt qua. Hôm đó bưng trà vào cũng vì Tư Cúc không ở đây, bọn họ mới vào đưa trà.
Mẫu Đơn gật gật đầu, lại nhớ tới bộ dạng tránh tránh né né của Thẩm Tuệ Bảo ngày hôm đó, trong lòng đã biết ai là người đã lấy mấy viên trân châu đó. Vẫy vẫy tay, sau khi cho hai nha hoàn lui ra xong, Tư Cúc ở bên cạnh còn có chút không thể tin được, ngây ngốc hỏi Mẫu Đơn: “Cô nương, người nói những viên trân châu đó là Tuệ Bảo cô nương trộm đi sao? Cô nương ta… cô nương ta cũng quá…” Tư Cúc cũng không biết nên hình dung Thẩm Tuệ Bảo này như thế nào, tiểu thư khuê các của đại gia tộc đó, vậy mà lại làm ra chuyện đầu trộm đuôi cướp này. Nói ra thì Thẩm Tuệ Bảo này quả thật là chán sống rồi, còn liên luỵ tới danh tiếng của các cô nương Thẩm gia!
Mẫu Đơn cũng không biết nên nói Thẩm Tuệ Bảo như thế nào nữa, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy, quả thật là… Thẩm đại lão gia và Tạ di nương rốt cuộc nuôi dạy cô nương ta như thế nào vậy? Cô nương như vậy liên luỵ tới toàn bộ Thẩm gia cũng không lạ. Nàng cũng không ngồi yên được nữa, chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi tới bên đó.
Nàng qua đó cũng không tìm Thẩm đại lão thái gia và đại lão phu nhân, trực tiếp đi tới chỗ đại phòng.
Lúc này đại phòng chỉ có đại lão gia Thẩm Hạo Quốc ở đây, Tiền thị hình như ra ngoài rồi. Thẩm Hạo Quốc nghe nói Mẫu Đơn tới đây vốn không muốn gặp nàng lại sợ nàng đi gặp lão thái gia, đành để nàng vào, mời ngồi rồi bưng trà nước lên, mới hỏi: “Sao hôm nay Mẫu Đơn lại tới đây? Có phải có chuyện gì không?”
Mẫu Đơn đáp: “Bá phụ, con muốn tìm Tuệ Bảo có chút việc, gọi Tuệ Bảo ra đây một chút đi.”
Thẩm Hạo Quốc nhìn sắc mặt Mẫu Đơn hơi khó coi, biết chắc Tuệ Bảo lại gây ra chuyện gì rồi, hơi không muốn nàng gặp Tuệ Bảo, nhưng không ngờ bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng cười hì hì của Tuệ Bảo: “Di nương, người xem xem cái này thật sự rất đẹp. Qua mấy ngày nữa lúc tới vương phủ con sẽ đeo bộ trang sức trân châu này. Tới lúc đó tất cả các cô nương đều không sánh bằng con. Di nương nếu như con có thể vào vương phủ làm vương phi, tới lúc đó sẽ khiến phụ thân bỏ mẫu thân, cưới người làm chính thê có được không?”
Mẫu Đơn nghe vậy, trên mặt ngớ ra, cũng không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Đầu óc Thẩm Tuệ Bảo này thật sự không có vấn đề gì chứ? Nàng cũng không ngồi yên được nữa, đi nhanh ra bên ngoài, thấy Thẩm Tuệ Bảo đang ở bên ngoài, kéo tay Tạ di nương đi vào trong phòng. Thẩm Tuệ Bảo ăn mặc diễm lệ, trên đầu cài cây trâm ngọc bích khảm trân châu. Vốn đã có một hạt châu nhưng đã bị một viên trân châu to bằng nắm tay trẻ sơ sinh thay thế. Viên trân châu đó không hổ là cực phẩm trân châu, làm nổi bật khuôn mặt kiều diễm sáng bóng của Thẩm Tuệ Bảo. Tai cũng đeo đôi bông tai ngọc bích đính tua rua bằng trân châu, rõ ràng là hai viên trân châu hơi nhỏ một chút trong mấy viên trân châu, trên tay cũng đeo nhẫn ngọc bích, trên mặt nhẫn cũng khảm một viên trân châu không lớn lắm.
Hai người vẫn chưa thấy Mẫu Đơn, vẫn vừa nói vừa cười, đến lúc cảm thấy có bóng người trước mặt, Thẩm Tuệ Bảo ngẩng đầu lên, vừa thấy Mẫu Đơn, sắc mặt lập tức tái nhợt, cơ thể vô thức lui về phía sau Tạ di nương, lắp bắp nói: “Sao… sao tỷ lại tới đây?”
Thẩm Mẫu Đơn đứng ở bậc thềm bên hiên nhà nhìn bọn họ, nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Thẩm Tuệ Bảo, muội mà không biết tỷ qua đây tìm muội làm gì sao? Thật không ngờ Thẩm gia lại nuôi dưỡng ra một cô nương như vậy, muội như vậy trước sau gì cũng sẽ liên luỵ tới toàn bộ người Thẩm gia thôi!”
Sắc mặt Tuệ Bảo hơi tái nhưng lại không phản bác. Tạ di nương cũng ấp úng nói không nên lời, chỉ có Thẩm Hạo Quốc hoàn toàn không biết gì cả, lại nghe Mẫu Đơn nói Tuệ Bảo như vậy, đương nhiên là không tán thành, bước lên trước một bước, cau mày nói: “Mẫu Đơn, Tuệ Bảo tốt xấu gì cũng là muội muội của con, con không biết khách sáo một chút sao? Con nói những lời này là có ý gì? Tuệ Bảo nhà chúng ta rốt cuộc đã làm gì con?”
Mẫu Đơn quay đầu, nhìn nam nhân trung niên hồ đồ trước mắt, nhịn xuống lửa giận trong lòng, nói: “Bá phụ, bá còn tiếp tục nuông chiều Thẩm Tuệ Bảo như vậy, cuối cùng muội ấy sẽ hại toàn bộ người của Thẩm gia đấy, bá có biết muội ấy đã làm gì không?” Nàng nói xong quay đầu chỉ vào trân châu trên đầu, tai và ngón tay của Thẩm Tuệ Bảo, lạnh giọng nói: “Muội ấy đã trộm trân châu của con! Đường đường là tam cô nương của Thẩm gia vậy mà lại đi trộm trân châu của đường tỷ mình. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, bá phụ, bá đoán xem, Thẩm Tuệ Bảo có còn mặt mũi sống tiếp hay không? Đoán xem tỷ muội Thẩm gia có bị muội ấy liên luỵ không?”
Thẩm Tuệ Bảo bị người ta thoá mạ tại trận như vậy, thẹn quá hoá giận, cũng chả thèm quan tâm gì nữa, từ sau lưng Tạ di nương bước ra, chỉ Mẫu Đơn, cả giận nói: “Tỷ dựa vào cái gì mà nói muội trộm trân châu của tỷ? Tỷ lấy gì chứng minh đây là trân châu của tỷ? Thẩm gia của các tỷ sa sút còn phụ thân tỷ là con dòng thứ thì lấy đâu ra ngân lượng để mua trân châu như vậy cho tỷ? Chẳng bằng nói tỷ thèm muốn trân châu của muội, tới đây để ăn vạ!”
"Này..." Thẩm Hạo Quốc có chút hồ đồ. Ông ta nhớ rõ khuê nữ của mình trước đây hình như không có trang sức trân châu như vậy, mà trân châu này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, chẳng lẽ thật sự là Tuệ Bảo đã trộm của Mẫu Đơn? Thẩm Hạo Quốc nhíu mày nhìn Thẩm Tuệ Bảo, coi như ông ta có nuông chiều thϊếp của mình và nữ nhi dòng thứ đi chăng nữa cũng không thể để bọn họ làm ra chuyện như vậy. Nếu như bị lão thái gia biết được, nhất định sẽ đánh chết bọn họ.
Thẩm Hạo Quốc nhìn về phía Tạ di nương, nhíu mày hỏi: “Đây là chuyện gì hả? Những viên trân châu này rốt cuộc là của ai? Lúc trước hình như không thấy Bảo Nhi có trang sức như vậy?”
Tạ di nương hơi kích động, lắp bắp nói: “Lão… lão gia, đây… đây là trang sức của Bảo Nhi. Lão gia không phải cho thϊếp một vài cửa tiệm và điền trang sao? Mấy năm nay số ngân lượng thϊếp tiết kiệm được hơn phân nửa là dùng vào việc… mua trân châu này…” nhìn vẻ mặt Mẫu Đơn càng ngày càng giận dữ, Tạ di nương dần dần không nói tiếp được nữa, sắc mặt cũng càng ngày càng tái. Bà ta gần như cầu cứu nhìn về phía nữ nhi của mình. Thẩm Tuệ Bảo hừ lạnh một tiếng: “Phụ thân, con đã nói rồi. Bọn họ bên kia làm gì có khả năng mua được loại trân châu này? Những viên trân châu này ít nhất cũng trên hai vạn lượng bạc. Đây rõ ràng là di nương mua làm đồ cưới cho con mà.”
Thẩm Hạo Quốc vừa nghĩ không phải không có đạo lý, những viên trân châu này giá trị xa xỉ, Thẩm gia bên đó làm sao mua nổi, chắc là Mẫu Đơn vu oan cô nương nhà mình rồi? Không khỏi khuyên giải: “Chất nữ, con đừng vu oan Tuệ Bảo. Nó chắc chắn không lấy đồ của con đâu. Những viên trân châu này giá trị xa xỉ, loại quan viên như phụ thân con, bổng lộc có tiết kiệm cả đời cũng không mua nổi. Có thể những viên trân châu giá rẻ con mua đã bị nha hoàn của con lấy trộm rồi? Ta thấy con vẫn nên trở về tìm bọn nha hoàn hỏi thăm đi.”
Mẫu Đơn siết chặt nắm tay, vốn định xoay người đi báo cho Thẩm đại lão thái gia nhưng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thẩm Tuệ Bảo như vậy. Trong lòng thực sự phẫn hận, nữ nhân này phải dạy dỗ mới được. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi.
Ba người Thẩm Hạo Quốc lập tức ngây ra. Ba người đều tưởng rằng Mẫu Đơn còn phải lẳng nhằng thêm một chút nữa nhưng không ngờ nàng lại rời đi như vậy? Thẩm Tuệ Bảo nhìn theo bóng lưng rời đi của Mẫu Đơn, trong lòng hơi có chút bất an, lại nghĩ, nàng là nữ nhi của một gia đình sa sút thì từ đâu mà có được loại trân châu này chứ, nói không chừng là trộm hoặc là nhặt được, xem như nàng có nói ra, người khác cũng sẽ không tin nàng, dù sao gia thế của 2 nhà cũng đã bày ra đó. Vừa nghĩ như thế, trong lòng Thẩm Tuệ Bảo đã bình tĩnh trở lại.
~~diennnndaaaannnnlllleeeqquuuyyđoooôn~đ diennnndddannnleêquuuyýđooonnnnn~~
Sau khi Mẫu Đơn trở về thì coi như không có chuyện như vậy xảy ra, nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ còn chờ tới ngày tổ chức yến hội. Ngược lại Tư Cúc và Niệm Hương không thấy lấy trân châu về, Niệm Hương nhịn không được nói: “Cô nương, hay là nô tỳ giúp người đi trộm những viên trân châu đó về lại?”
Mẫu Đơn lắc đầu: “Không cần đâu, nếu muội ấy đã dám làm ra chuyện như vậy, hậu quả cứ để muội ấy chịu đi.” Để xem cô nương ta có tiếp nhận nổi hay không.
Cách ngày tổ chức yến hội không quá 3 ngày, lần này thái hoàng thái phi mở tiệc chiêu đãi, tất cả các cô nương đều biết là có ý gì, là thái hoàng thái phi có ý muốn chọn con dâu. Mọi người vốn biết điện hạ không ở Bình Lăng, lần này chắc sẽ không gặp được điện hạ, không ngờ cách ngày mở tiệc một ngày bỗng có tin tức truyền tới nói rằng Yến Vương điện hạ đã về rồi.
Tin tức này khiến các tiểu thư khuê các ở Bình Lăng đều kích động, đều nghĩ rằng ngày mai sẽ không gặp điện hạ, vậy mà điện hạ đã về rồi. Xem ra yến tiệc ngày mai có khả năng điện hạ sẽ đích thân chọn phi tử, điều này càng khiến các tiểu thư khuê các càng thêm mong đợi vào ngày mai, càng muốn ăn mặc trang điểm xuất chúng hơn để hấp dẫn sự chú ý của điện hạ.
Mẫu Đơn biết được tin tức này, giật nảy mình, vốn nghĩ rằng còn khoảng một thời gian nữa mới có thể khiến Thẩm Tuệ Bảo chịu giáo huấn, không ngờ điện hạ lại về nhanh như vậy, nàng muốn khóc rồi.
Hết chương 93.