Thẩm Thiên Nguyên vội vàng chạy về chính là muốn khuyên Mẫu Đơn đừng tin lời La Nam, trước đây tình nghĩa Mẫu Đơn đối với La Nam và Diêu Nguyệt ông đều thấy rõ, tuy hôm qua nàng an ủi mình rằng từ hôn là chuyện tốt, nhưng ai biết được có phải là thật không hay chỉ là để an ủi ông thôi, sau đó lại bị tên ngụy quân tử đó dỗ dành, rồi lại khóc lóc ngoan ngoãn nói với ông rằng mình và La Nam là thật lòng yêu nhau. Nhưng cũng không muốn nóng vội xông vào, hỏi Tư Cúc trước xem cô nương nhà mình đang ở đâu, biết nàng ở trong phòng, mới đi gõ cửa, Mẫu Đơn liền mời ông vào.
Vừa mở cửa phòng ra còn chưa kịp nói gì, ông đã nghe cô nương nhà mình nói: "Phụ thân, mấy ngày gần đây con muốn đi Đại Giác Tự lễ phật bảy ngày, là dịp tốt để bản thân tĩnh tâm một chút."
Thẩm Thiên Nguyên không chút do dự liền gật đầu đồng ý, nếu Mẫu Đơn tới chùa thì La Nam sẽ không thể nào tìm được nữa, chỉ hy vọng trong khoảng thời gian này Mẫu Đơn có thể chân chính nhìn rõ mặt mũi tên ngụy quân tử này, đừng có dành tình cảm cho hắn ta nữa: "Đi chùa lễ phật mấy ngày cũng tốt, dẫn theo Tư Cúc đi đi, bây giờ trời lạnh rồi, con phải chú ý chút, đừng để bị bệnh. Lúc đi nhớ cúng chùa một ít đậu và gạo, ta thấy cải trắng và củ cải ở hậu viện của con cũng sắp hái được rồi, cũng cúng một ít cho chùa luôn đi, ngày mai ta đi nói với tổ phụ con một tiếng, nhân tiện mượn về chiếc xe ngựa để dùng."
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng tới chùa, thứ nhất nàng thật lòng muốn đi chùa lễ phật, chân thành bày tỏ sự kính trọng và cảm tạ đối với các vị thần phật bồ tát. Kiếp trước, bởi vì phần oán hận này mà nàng bị trói buộc hơn nghìn năm, chỉ sợ dù có sống lại thì trong lòng nàng cũng không thể giải thoát được, hôm nay cuối cùng nàng đã có thể thoát khỏi sự trói buộc này rồi, nàng hi vọng cuộc sống sau này sẽ không vướng vào ân oán với bọn họ nữa, bọn họ đều đã nhận được báo ứng thích đáng rồi, suốt quãng đời còn lại, bọn họ sẽ khổ sở dây dưa cả đời, cái này so với chết càng khiến người ta đau khổ hơn, nàng hi vọng bản thân mình có thể thật sự được giải thoát, nàng chỉ mong có thể bình an sống hết quãng đời còn lại, bảo vệ người nhà. Thứ hai là để tránh mặt La Nam và Diêu Nguyệt, sắp tới hai người này chắc chắn sẽ đến tìm, nàng không cảm thấy bản thân có thể ở trước mặt bọn họ giả vờ như đau lòng muốn chết, chi bằng thuận tiện tránh mặt bọn họ một thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mẫu Đơn đã dậy từ sớm, nàng vốn không muốn dẫn theo Tư Cúc, Thẩm Thiên Nguyên cứ kiên trì, nói là mọi người đều trồng cải trắng và củ cải, người mua ở tiệm lương thực gần đây ít đi rất nhiều, ông và Lục Nhi có thể tự sắp xếp được, để Tư Cúc đi với nàng đi. Thẩm Mẫu Đơn hiểu đây là phụ thân quan tâm nàng, nên không cự tuyệt nữa.
Con người tổ phụ rất tốt, hôm nay Thẩm gia không có ai ra ngoài cả, rất nhanh Thẩm Thiên Nguyên đã mượn được xe ngựa về, lại mướn thêm một chiếc xe bò để kéo đồ, trước hết để cho Thẩm Mẫu Đơn và Tư Cúc tới chùa trước, ông cùng Lục Nhi ngồi xe bò theo sau chở lương thực và rau củ tới chùa.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ mang theo hai bộ quần áo, nghiên mực, giấy và bút lông, Tư Cúc cũng mang theo hai bộ quần áo, hai người ngồi xe ngựa tới chùa trước. Không ngờ vừa ra khỏi cổng lớn của Thẩm gia, một tiếng thét chói tai vang lên: "Thẩm Mẫu Đơn, ta biết ngươi đang ở trong xe ngựa, mau chóng cút ra đây cho ta."
Thẩm Mẫu Đơn cau mày, đây là tiếng của Diêu Nguyệt, thật không ngờ nàng ta lại gấp gáp tới tìm mình như vậy, nàng tưởng ít ra cũng đợi hai ba ngày sau chứ.
"Cô nương." Tư cúc lo lắng nhìn Thẩm Mẫu Đơn, kể từ khi biết chuyện đã xảy ra, Tư Cúc đặc biệt lo lắng cho cô nương nhà mình, bây giờ càng thêm căm phẫn, Diêu Nguyệt này vẫn còn mặt mũi tới tìm cô nương của bọn họ sao, thật là không biết xấu hổ, không biết cô nương đang đau lòng sao, hai người mà mình tin tưởng như vậy lại làm ra chuyện như thế...
Dĩ nhiên Thẩm Mẫu Đơn không muốn gặp Diêu Nguyệt, đang muốn kêu phu xe tiếp tục chạy nhanh về phía trước, đột nhiên rèm xe bị người ta kéo ra, một khuôn mặt tiều tụy hiện ra trước mặt hai người.
Diêu Nguyệt giống như cả đêm không ngủ, dưới mắt là quầng thâm xanh đậm, sắc mặt vàng vọt, trong mắt mang đậm vẻ tàn độc, nàng ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Mẫu Đơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Tư Cúc chán ghét trừng mắt nhìn Diêu Nguyệt, giơ tay bảo vệ ở phía trước Thẩm Mẫu Đơn: "Diêu Nguyệt, ngươi còn mặt mũi tới tìm cô nương nhà chúng ta sao? Cô nương nhà chúng ta không muốn gặp người không biết xấu hổ như ngươi, thật không biết thẹn mà, còn không mau cút xuống."
Diêu Nguyệt hung ác nhìn về phía Tư Cúc: "Ngưòi phải cút xuống là ngươi mới đúng, ta có chuyện muốn nói với Thẩm Mẫu Đơn."
Tư Cúc bị ánh mắt hung ác của Diêu Nguyệt dọa, không lùi bước, ngược lại ưỡn thẳng lưng: "Diêu Nguyệt, ngươi đi mau, đừng có ở đây ức hϊếp cô nương nhà chúng ta, nếu ngươi cứ ở đây không đi, ta sẽ kêu phu xe tới kéo ngươi xuống!"
Ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn nhìn thẳng vào Diêu Nguyệt: "Diêu Nguyệt, ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói đi, giữa chúng ta không có chuyện gì là không thể nói trước mặt người khác cả."
Diêu Nguyệt nào chịu, nếu để người khác biết nàng ta hạ dược với La Nam, chỉ sợ ngay cả làm thϊếp của La gia cũng không làm được, bây giờ sự trong sạch và thân thể đều bị mất, nàng chỉ có thể gả đến La gia thôi. Hôm nay tới là để làm rõ, chuyện hôm qua rốt cuộc có phải là Thẩm Mẫu Đơn cố ý dẫn người tới không. Nàng ta hung ác nhìn hai người, mắt thấy Tư Cúc không chịu xuống xe, nàng ta chợt đưa tay kéo áo Tư Cúc kéo xuống dưới, tay còn lại thuận thế nắm tóc Tư Cúc, làm Tư Cúc kêu lên đau đớn.
Thẩm Mẫu Đơn hạ mi cau mày, vội nói: "Tư Cúc, ngươi đi xuống trước đi, đợi nàng ta nói xong lời muốn nói chúng ta lại tiếp tục lên đường, ngươi đừng lo, ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Tư Cúc căm phẫn bước xuống xe ngựa, Diêu Nguyệt bước lên xe ngựa ngồi đối diện Thẩm Mẫu Đơn, nàng ta nhìn chằm chằm Thẩm Mẫu Đơn, cười lạnh một tiếng: "Mẫu Đơn, ta thấy ngươi hôm nay dường như không đau lòng lắm thì phải, nam nhân ngươi yêu nhất sùng bái nhất bây giờ ở bên ta rồi, vậy mà ngươi không đau lòng sao?"
Thẩm Mẫu Đơn buồn bã cười: "Không gì đau thương hơn trái tim đã chết, bây giờ nhìn thấy hai người các ngươi ta lại cảm thấy buồn nôn, cho nên ngươi có lời gì muốn nói thì nói nhanh lên, nói xong thì cút đi, suốt đời này ta cũng không muốn gặp lại hai người các ngươi nữa."
Diêu Nguyệt hừ một tiếng, hình như cảm thấy đây mới là dáng vẻ mà Thẩm Mẫu Đơn nên có: "Chuyện hôm qua có phải là ngươi cố ý hay không? Ngươi cố ý dẫn những người đó đi theo để sỉ nhục ta? Thẩm Mẫu Đơn thật không ngờ ngươi lại nhẫn tâm như vậy!"
"Cố ý?" Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn trở nên trắng bệch: "Ta vốn nghĩ huynh ấy là chính nhân quân tử, ta căn bản không có nghi ngờ huynh ấy, lời ngươi nói ta vốn không tin, cũng sẽ không đi. Ta tới sương phòng không phải vì tìm ngươi, mà là tìm huynh ấy hỏi thăm tình hình ở An Dương, ngươi biết mà, bây giờ A Hoán đã đậu sơ khảo, mùa xuân tới là phải lên kinh dự thi, huynh ấy từng đi qua, ta chỉ muốn hỏi thăm huynh ấy một chút. Mấy vị bằng hữu kia cũng vừa lúc có việc muốn tìm huynh ấy, chúng ta vốn dĩ không biết huynh ấy đang ở sương phòng hậu viện, là Thanh Trúc trực tiếp dẫn chúng ta đi qua, ai ngờ…" Hình như nàng lại nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cơ thể cũng có chút lung lay, đưa tay vịn một góc cửa sổ bên cạnh.
Nàng thật sự không phải cố ý? Diêu Nguyệt có chút nghi ngờ, lại cảm thấy tính tình của Mẫu Đơn thật sự không làm ra chuyện dẫn người khác đi sỉ nhục nàng ta, chẳng lẽ thật sự chỉ là sự tình cờ? Là nàng ta hiểu lầm rồi sao?
Vẻ mặt Thẩm Mẫu Đơn càng thêm thê lương, nàng thì thào nhỏ nhẹ: "Chính vì vẫn luôn cho rằng huynh ấy là chính nhân quân tử, cho dù biết nha đầu Thanh Trúc kia có ý với huynh ấy ta cũng không thấy có vấn đề gì cả, luôn nghĩ huynh ấy thật lòng thích ta, sẽ không làm tổn thương trái tim của ta, không ngờ nha đầu Thanh Trúc kia sẽ như vậy, lại để ta bắt gặp chuyện của các ngươi, lòng dạ nha đầu kia thật là ác độc..."
Diêu Nguyệt sững sờ, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nha hoàn Thanh Trúc kia thích La đại ca? Hôm qua là nha đầu Thanh Trúc kia dẫn các ngươi qua sao?" Sự việc ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột, nàng ta căn bản không để ý đến Thanh Trúc đứng ngoài cửa.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ là sắc mặt trắng bệch cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Diêu Nguyệt như bước ra từ mây mù, chợt sáng tỏ, nha đầu Thanh Trúc kia nếu như thích La Nam, vừa là nha hoàn cận thân của La Nam, tất nhiên sẽ biết chuyện của nàng ta và La Nam, vậy thì chuyện này cũng quá rõ ràng rồi. Nhất định là nha hoàn kia muốn sỉ nhục nàng ta nên mới dẫn theo nhiều người như vậy tới sương phòng, như vậy không chỉ tổn hại danh tiếng của nàng ta, cũng hủy luôn hôn sự của Thẩm gia và La gia, vả lại nha đầu này là cô nương nhà tử tế, lại nhìn thấy cơ thể của nam nhân, cả đời này tự nhiên chỉ có thể đi theo nam nhân kia rồi, một mũi tên trúng ba con chim thật là một kế sách hay, thật là một nữ nhân thông minh!
Diêu Nguyệt siết chặt nắm tay: "Tiện nha đầu kia, đồ nha đầu chết tiệt, ta sẽ không tha cho ả đâu." Nói xong cũng không quay đầu lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn, vội vã nhảy xuống xe ngựa.
Thẩm Mẫu Đơn xuyên qua khe hở của cửa xe nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Diêu Nguyệt, trong lòng tĩnh lặng như nước. Kiếp trước, mặc dù Thanh Trúc vô ý lấy mạng của nàng, nhưng mặc kệ như thế nào, chính bởi vì sự ghen tỵ của ả ta, bản thân nàng mới bắt gặp gian tình của hai người kia, lúc này mới bị Diêu Nguyệt hại chết, nếu đã vậy, ả sẽ phải trả giá cho những việc mình đã làm. Hôm qua bởi vì nàng đã biết từ sớm Thanh Trúc cũng biết gian tình của hai người kia, nên mới lợi dụng Thanh Trúc, gọi ả tới, để cho ả dẫn mọi người đi sương phòng, nếu Thanh Trúc không ghen tỵ, an an phận phận, chuyện này sẽ không bị bại lộ trước mặt mọi người, muốn trách thì chỉ có thể trách một không có đầu óc, một hiểm độc. La Nam cũng thật xui xẻo, danh tiếng cả đời bị mất hết, lại có hai nữ nhân này ở bên cạnh hắn ta, cả đời này hắn ta đừng mong nghĩ đến chuyện xoay chuyển.
Tư Cúc đã trèo lên xe ngựa, nhìn dáng vẻ Thẩm Mẫu Đơn đang ngây ngốc, cho rằng nàng lại nhớ tới chuyện đau lòng hôm qua, vội vàng an ủi nàng: "Cô nương, người đừng đau lòng nữa, vì tên ngụy quân tử và nữ tử xấu xa như vậy không đáng đâu, sau... sau này chắc chắn sẽ có nam nhân tốt hơn đang chờ cô nương đấy."
Thẩm Mẫu Đơn thu hồi ánh mắt, hướng về phía phu xe ở phía trước nói tiếp tục lên đường, rồi quay đầu nhìn về phía Tư Cúc, vỗ vỗ tay của nàng ấy, "Ngươi đừng lo, ta không sao cả, bọn họ... Bây giờ ta coi như mắt mình bị mù, ít ra như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là sau này mới phát hiện ra có phải hay không?"
Tư Cúc ra sức gật đầu: "Cô nương hiểu lý lẽ như vậy là tốt rồi."
~~
Đại Giác Tự nằm trên núi Hương Sơn ở ngoại thành huyện Lâm Hoài, được xây dựa vào núi, từ đông sang tây gồm các điện Không Môn, Kim Cương, Vô Lượng Thọ Phật, La Hán Đường bốn gian viện hợp lại tạo thành. Ngoài ra còn có các tòa kiến trúc khác như Nghi Cư Đường, Khế Vân Hiên, Khuynh Vân Đình, Y Lan Đường,v.v… mấy tòa kiến trúc này đều là các viện dành cho khách tới lễ Phật dâng hương nghỉ ngơi. Hậu viện của chùa gồm có tăng phòng (phòng của các tăng nhân), hương tích trù (nhà bếp), trai đường (nhà ăn), chấp sự đường, trà đường,...
Đại Giác Tự được các dãy núi vây quanh, trước chùa là vùng đất bằng phẳng màu mỡ phì nhiêu, sau chùa là núi non trùng điệp, xanh tươi rậm rạp, sau chùa còn có dòng suối trong, từ khe đá chảy ra, được các tăng nhân dùng ống trúc dẫn nước chảy róc rách vào cái hồ đá trong chùa, người trong chùa đều lấy nước từ đây để dùng.
Đại Giác Tự này được xem là có tiếng nhất khắp cả triều Vệ, không biết nguyên nhân như thế nào, người tới đây cầu nguyện đa phần đều được toại nguyện, vì vậy hương khói hết sức thịnh vượng, mùa xuân, hạ, thu hằng năm người tới lễ Phật càng nhiều không kể xiết, nay là mùa đông, hương khói vẫn thịnh vượng như cũ, nhưng người ở lại lễ Phật cũng không nhiều, thậm chí Thẩm Mẫu Đơn và Tư Cúc còn được phân hẳn một tiểu viện.