Lâm Nhược Du ít nhiều gì cũng cảm thấy buồn phiền, chỉ có thể than ngắn thở dài một cách bất lực.
Cô ngẩng đầu lên lại vô tình không nhìn thấy bóng lưng của Lục Hưu.
Cô vội vàng đi tìm xung quanh nửa vòng, mới phát hiện ra Lục Hưu đã đứng yên ổn ở trong thang máy chuyên dụng, ung dung tự tại ấn nút mở cửa.
Anh đang đợi cô.
Lúc này, biểu cảm dịu dàng và nụ cười đối với nhân viên nữ không còn nữa rồi. Đôi mắt chăm chú nhìn cô, toát lên sự trêu đùa.
Cô không thể hiểu rõ được Lục Hưu, cũng không muốn đoán ý đồ của anh là gì. Chỉ là tăng tốc đi về phía thang máy.
Thang máy chầm chậm tiến lên trên, bên trong rất yên tĩnh.
Trong lòng Lâm Nhược Du dần dần cảm thấy áp lực. Cô không thích như vậy, có cảm giác không thở nổi.
Cô liền mượn việc tiếp tục báo cáo lịch trình, phá vỡ sự yên lặng vào lúc này.
Cô đọc tờ văn kiện đang ôm ở trong tay, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, sau cuộc họp buổi sáng cùng với tổng giám đốc Ngô của tập đoàn Duy Thắng, sẽ đi ăn trưa.”
“Ba giờ chiều, là cuộc họp báo cáo thành tích của phòng kinh doanh. Sau bốn rưỡi, phòng quảng cáo....”
Lâm Nhược Du nghiêm túc làm báo cáo, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Lục Hưu ngắt lời mình.
“Tối nay thì sao?”
Cô di chuyển tầm nhìn xuống dưới, nhìn xuống lịch trình trong ngày ở dòng cuối cùng: “Bảy giờ tối nay, chúng ta sẽ ăn cơm tối với tổng giám đốc Vương trong lần hợp tác trước.”
Lục Hưu nhìn về phía các con số đang từ từ lên cao, bình thản nói: “Thay đổi đi.”
Anh từ chối thẳng thừng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu là có thể phủ định sự cố gắng của người khác từ trước tới nay.
Lâm Nhược Du hơi ngạc nhiên. Vị tổng giám đốc Vương này đã từng liên hệ qua điện thoại với cô rất nhiều lần, rất sẵn sàng tiếp tục hợp tác với tập đoàn Hằng Tinh.
Ông ta không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội có thể hẹn Lục Hưu ăn cơm, nhưng Lục Hưu lại thất hẹn ngay trước giờ hẹn?
Chẳng lẽ tối nay anh có việc quan trọng hơn phải làm sao?
Dường như cảm nhận được cảm xúc của đối phương, Lục Hưu hơi nghiêng đầu nhìn biểu cảm hoài nghi nhân sinh của Lâm Nhược Du.
Cô cau mày, đôi mắt sáng bất giác mở to, đôi đồng tử hiện ra sự mơ hồ.
Mấy hôm nay, Lâm Nhược Du vẫn luôn trốn tránh nhìn thẳng vào mắt anh.
Vào lúc này, cô lại sẵn lòng trừng mắt nhìn anh.
Lục Hưu đứng ở trên cao nhìn xuống, hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Trong đôi mắt đen như mực, nét cười dần hiện rõ.
“Đổi thành đánh bi-a đi.”
Trong giọng điệu của anh có chút du dương và thâm ý.
Hóa ra Lục Hưu không định hủy bỏ lịch trình, chỉ là thay đổi địa điểm giải trí.
Lâm Nhược Du càng kinh ngạc hơn. Cô nhớ rằng tổng giám đốc Vương là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi. Người ở cái độ tuổi này sẽ thích đánh bi-a sao?
Cô làm sao biết được suy nghĩ thực sự của Lục Hưu. Cô chỉ là một thư ký nhỏ, nghe theo lời cấp trên làm việc mà thôi.
Cô đặt trước phòng bao riêng trong câu lạc bộ bi-a vào lúc bảy rưỡi tối.
Thời gian giải trí có thể sẽ dài hơn ăn uống. Đoán chừng tối nay phải tăng ca thêm mấy tiếng rồi.
Vì vậy, vào giờ cơm tối Lâm Nhược Du liền tranh thủ thời gian ăn nhiều hơn một bát cơm.
Lúc trước khi cùng với Lục Hưu ngồi phía đi đến câu lạc bộ bi-a, cô cảm thấy bụng của mình bắt đầu căng lên, đầu váy càng thêm thắt chặt ở phần eo.
Trong xe vẫn là một bầu không khí yên tĩnh.
Tài xế phải lái xe, vì vậy Lâm Nhược Du và Lục Hưu cùng nhau ngồi ở phía sau.
Cô không nói gì cả, yên lặng tiêu hóa những thức ăn còn dư thừa ở trong bụng.
Sớm biết thế này thì cô đã không ăn nhiều như vậy. Bụng căng lên khiến cho cô cảm thấy có chút khó chịu.
Đối với sự yên lặng của cô, Lục Hưu cũng chỉ an tĩnh nhìn khung cảnh bên ngoài, tay tùy ý đặt lên đầu gối.
Khớp tay sạch sẽ, ngón tay thon dài, cổ tay trắng trẻo lộ ra dưới lớp áo vest.
Hôm đó, anh đã dùng đôi bàn tay này giữ lấy cô, đồng thời ép cô tiếp nhận nụ hôn của anh.
Đôi mắt của Lâm Nhược Du dường như bị thu hút bởi cảnh này, không kiềm chế được mà nhìn anh từ trên xuống dưới.
Rất nhanh cô liền nhìn thấy yết hầu ở chỗ cổ áo của anh, góc nghiêng khuôn mặt với sống mũi cao thẳng, cùng với đôi môi mỏng khẽ mím.
Khung cảnh ám muội lúc môi lưỡi giao nhau của ngày hôm đó dường như đang xuất hiện trước mắt cô.
“.....”
Lâm Nhược Du đột nhiên cảm thấy khát nước.
Cô từ từ nhìn xuống dưới, không dám tiếp tục chú ý đến cơ thể của anh.
Lục Hưu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa xe, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nét cười.
Khác với nụ cười giả tạo hàng ngày, đây là biểu cảm chân thực từ nội tâm của anh.
Ngón tay đặt trên đầu gối của anh nhẹ nhàng gõ theo nhịp, dường như đang rất vui.
Lâm Nhược Du cho rằng anh không nhìn thấy, không biết được những động tác và ánh mắt của mình đều phản chiếu ở trên tấm cửa kính của chiếc xe ô tô.
Anh đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện.