Trước đây khi cùng ngồi trên xe với Lục Hưu, đều có sự tồn tại của người thứ ba, cô cũng không cảm thấy khó xử như thế này.
Bây giờ, trong không gian đóng kín, chỉ có hai người bọn họ.
Cô nam quả nữ, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chỗ này không thể so sánh với không gian công khai của văn phòng, nói không chừng cô chỉ cần giơ tay ra một chút là có thể đυ.ng tới thân thể đối phương.
Dù không gian trong xe cũng khá rộng, Lâm Nhược Du vẫn thận trọng thu mình lại, sợ sẽ chạm phải Lục Hưu.
Mặc dù hiện tại Lục Hưu không còn giống khi xưa, như một bông hoa cao ngạo lanh lùng khó tiếp cận, nhưng cô vẫn như lúc trước không hiểu rõ được anh.
Lâm Nhược Du cũng không muốn tạo cho anh bất cứ hiểu nhầm nào, cô đã không còn cố chấp với tình yêu, chỉ muốn an phận làm việc, sống một cuộc đời chăm chỉ bình đạm.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Lục Hưu ở bên cạnh cất tiếng gọi cô.
“Thư kí Lâm.”
Trong không gian khép kín, giọng nói của anh càng rõ ràng hơn, thậm chí còn nghe rõ âm cuối hơi trầm xuống.
“Dạ?”
Lâm Nhược Du nghe hoặc quay đầu qua, lại thấy Lục Hưu đột nhiên áp sát về phía cô.
Cơ thể sung mãn nam tính, chầm chầm tiến tới bao trùm lên thân thể cô.
Ánh mắt thâm sâu ám muội không rõ, hơi thở của anh nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt cô.
Sự nguy hiểm ban nãy cô đã trải qua trong văn phòng Tổng giám đốc lại quay lại lần nữa, Lâm Nhược Du sợ tới nỗi long tóc dựng đứng, vội vàng giơ tay chặn lại thân hình anh đang tiến sát tới.
Bởi vì hai người vẫn đang ngồi trên ghế lái và ghế phụ lái, cô không dám đẩy anh ra quá mạnh.
Nghĩ đến đây, trên tay cô đã có cảm giác tiếp xúc khác thường.
Lục Hưu đã đóng lại hai nút cài trên cùng của áo sơ mi, áo anh trắng tinh không có một nếp nhăn.
Mà hai tay của cô, vừa vặn lại đặt lên đúng hai bờ ngực trái phải của anh.
Cách lớp vải áo trơn bóng, bàn tay cô cảm nhận được cơ ngực săn chắc rắn rỏi của anh.
Ý thức được bản thân đang sờ vào thứ gì, lòng bàn tay cô dần dần nóng như phát hỏa, giống như chạm phải củ khoang lang nóng phỏng tay.
Lâm Nhược Du đỏ bừng cả mặt, vội vàng muốn rút tay lại, nhưng lại sợ Lục Hưu nhân cơ hội này tiến lại gần hơn, chỉ đành yếu ớt dùng hai tay chặn trước người anh.
“Anh… anh đừng có làm xằng làm bậy!”
Nghe vậy, Lục Hưu hơi sựng người lại.
Trong xe không bật đèn.
Trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt anh hơi hơi híp lại.
Sự im lặng ngắn ngủi cũng kết thúc, Lục Hưu rất nhanh đã lên tiếng hỏi cô, trong giọng điệu có vài phần bí ẩn khiến người nghe phải nghiền ngẫm.
“Thế nào, mới gọi là làm xằng làm bậy?”
Anh càng tiến lại gần hơn, giống như muốn để l*иg ngực nóng hổi của mình dán đến gần tay cô hơn.
Lâm Nhược Du chỉ thấy đầu tê rần rần, kinh ngạc đến độ cứ tròn mắt nhìn Lục Hưu.
Dưới xương hàm cứng cáp của anh là hầu kết gợi cảm, trong bóng tối mập mờ hầu kết anh nhẹ chuyển động.
Anh phản ứng vậy là sao?
Cô sợ hết hồn, sau lưng dính chặt cánh cửa đóng chặt.
Lục Hưu không quan tâm đến biểu cảm của cô, thậm chí anh còn chầm chậm giơ tay lên, hướng về phía cô.
Tronh tầm mắt cô, chỉ có bàn tay to lớn của cô càng lúc càng gần.
Lâm Nhược Du sợ hãi đến nỗi run bần bật, hai vai cũng co lại hết mức có thể, giống như tư thế phòng thủ một cách bất lực.
Nhưng chẳng ngờ được rằng, cô không hề cảm nhận được bất cứ sự tiếp xúc nào trên cơ thể.
Ngược lại còn nghe thấy tiếng cài dây an toàn, phát ra ở nơi rất gần.
“…”
Lâm Nhược Du kinh ngạc mở to mắt, mới phát hiệm ra dây an toàn của mình đã được anh cài cho từ lúc nào.
Hóa ra, anh chỉ muốn cài dây an toàn giúp cô mà thôi…
Phát hiện ra sự thật này, cơ thể đăng căng chặt của cô mới thả lỏng chút ít.
Lục Hưu đã ngồi ngay ngắn lại ghế lái, tay phải nắm thành quyền đặt trước môi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Rõ ràng là anh đang cười trộm.
Lâm Nhược Du cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung đến nơi rồi, sau đó đến cả cổ cũng đỏ hết cả lên.
Mất mặt quá.
Cô nào dám chất vấn hình vi cố ý của Lục Hưu, chỉ có thể cứng nhắc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.
Đúng là đáng ghét mà!