Ông ấy còn hơn ba ba Trần Tùng của Trần Khánh tới hai giáp (một giáp = 12 năm), theo một ý nghĩa nào đó, ông ấy chính là trụ cột của Hán Y Đường.
Và sở dĩ Hán Y Đường đã mở nhiều năm như vậy, vẫn được phần đông người bệnh lựa chọn đến nơi đây, đều vì có mặt ông ấy.
Triệu Ninh Quân không chỉ giỏi kê đơn, còn am hiểu châm cứu, xoa bóp, thậm chí ngay cả Chúc Do Thuật trong truyền thuyết, ông ấy cũng biết một chút.
Tất cả các bác sĩ trung y trong Hán Y Đường này đều cực kỳ tôn kính ông, mà Trần Khánh, người từ nhỏ đã lớn lên ở Hán Y Đường này, lại càng thêm tôn kính Triệu Ninh Quân, thậm chí địa vị của ông ấy trong lòng hắn, còn tương đương với gia gia (ông nội) ruột thịt.
Lúc này, Trần Khánh mới thoáng nghe thấy tiếng quát lớn kia thôi, đã biết người vừa lên tiếng chính là Triệu Ninh Quân rồi, thậm chí hắn còn chẳng cần ngẩng đầu nhìn tới.
Tiếu Khải trông thấy Triệu Ninh Quân đi tới, lập tức ngượng ngùng cười nói: "Triệu lão, tôi chỉ tán gẫu một chút xíu với Trần Khánh thôi mà."
Triệu Ninh Quân hừ một tiếng, lại nói: "Có phải cậu đã quên quy củ trong đường (đường là Hán Y Đường nhé) rồi? Để tôi nhắc cho cậu nhớ, trong lúc tọa chẩn, nếu không có tình huống khẩn cấp, tuyệt đối không được quấy rầy bác sĩ tọa chẩn. Tốt xấu gì cậu cũng là người cũ rồi, chẳng lẽ còn phải chờ tôi dạy?"
Tiếu Khải vội vàng buông tay: "Được được, để tôi đi, tôi đi là được chứ gì?"
Hừ, người già rồi luôn thích lải nhải…
Tiếu Khải thật sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.
Triệu Ninh Quân đang đứng trước cửa, thấy đối phương đã chịu rời đi, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, ông ấy cười vui vẻ, nhìn về phía Trần Khánh trong phòng mạch.
"Triệu gia gia." Trần Khánh cười chào hỏi.
"Ai, Tiểu Khánh, đừng chấp nhặt với cậu ta. Nhóc con này vốn là đứa não tử trục (chỉ những người trong não chỉ có một loại nếp nhăn thuần nhất; đầu óc bảo thủ; nói năng theo kế hoạch), cứng đầu cứng cổ, lại ăn nói khó nghe, nhưng bụng dạ không xấu." Triệu Ninh Quân nói.
Suy cho cùng, Hán Y Đường này vẫn do ba ba của Trần Khánh mở, Tiếu Khải kia vốn là một người làm công lại cả ngày đi đối đầu với con trai của ông chủ? Đấy, có phải là đầu óc ngâm nước hay không?
Nhưng trên thực tế, trong cuộc sống lại có khá nhiều những kiểu người như vậy.
Thoạt nhìn, cứ ngỡ Triệu Ninh Quân đang giáo huấn Tiếu Khải, nhưng trên thực tế, ông ấy lại đang bảo vệ cho gã. Nếu thằng nhóc này thực sự chọc cho Trần Khánh nổi điên lên, thì người có hại cũng chỉ có thể là bản thân gã mà thôi.
Trần Khánh cười cười: "Cháu vốn không định chấp nhặt với anh ta, hơn nữa, chỗ dựa để anh ta cho mình cái quyền đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cháu cũng chỉ là y thuật mà thôi. Anh ta cho rằng y thuật của bản thân giỏi hơn cháu, nhưng tiếp qua mấy ngày nữa, anh ta sẽ sớm mất đi loại tự tin ấy thôi."
Trước mắt Triệu Ninh Quân sáng ngời, ông ấy cười xòa, nói: "Ha ha ha, không tồi, có chí khí, người trẻ tuổi nên như vậy, Nếu hai đứa các cháu ganh đua nhau trên phương diện này, lão đầu tử ta giơ cả hai tay tán thành."
"Được rồi, không tán gẫu mấy chuyện vu vơ với cháu nữa. Ta chỉ muốn nhắc nhở cháu một chút, ở thời điểm tọa chấn. nếu không có người bệnh đi tới, hãy chú tâm đọc một vài bộ sách thuốc cổ đi. Nó mang lại trợ giúp rất lớn cho cháu đó."
Trần Khánh gật đầu nói: "Vâng, cháu biết."
Lại nói, trong năm năm học đại học này, xem như Trần Khánh đã hiểu được một đạo lý.
Người học tập trung y, còn phải nghiên cứu cả sách thuốc cổ.
Haizz… nhắc tới lại thấy buồn. Tại sao hắn lại nghiệm ra điều này? Bởi vì những bộ sách giáo khoa trung y trong trường đại học kia, căn bản là vô dụng.
Mà nguyên nhân sâu xa của tình trạng này chính là, những vị giáo sư viết nên mấy bộ sách giáo khoa ấy, căn bản là không hề biết xem bệnh!
Thử hỏi sách do những người như thế viết ra, có thể áp dụng vào lâm sàng được hay không?
Được mới là có quỷ á.
Sáu giờ chiều, Trần Khánh vừa tan tầm đã đi tới một nhà hàng.
Đây là nhà hàng do ma ma Đường Du Du của hắn mở ra trong lúc hắn đi học đại học.
Nếu nói về nguyên nhân tại sao bà lại mở nhà hàng sau khi hắn thi đỗ đại học, thì cũng đơn giản thôi, bởi vì sau khi Trần Khánh thi đại học xong, hắn đã không cần bà phải ở bên chăm sóc nữa.
Mà một người phụ nữ vốn bận rộn với gia đình con cái, bỗng dưng được “giải phóng”, họ sẽ cảm thấy thế nào?
Được rồi, vui sướиɠ là một, còn hai chính là buồn chán.
Và chuyện mở nhà hàng này, coi như bà tự tìm cho mình một chuyện để làm, để đỡ buồn chán đi.
Thêm một nguyên nhân khác nữa, chính vì thường ngày ở nhà, ma ma của hắn rất thích nấu ăn, và mở một nhà hàng vừa lúc có thể thỏa mãn niềm yêu thích của bà ấy.
Ngay từ đầu, Đường Du Du cũng không định dựa vào nhà hàng này để kiếm tiền, bởi vậy vị trí mở quán mà bà chọn cũng không phải khu phố xá sầm uất. Đương nhiên, giai đoạn đầu mở hàng chính là… ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng.