Quân Vương Ngự Nữ

Chương 175: Ái Dục

(Vẫn câu cũ, cảnh sắc mọi người đọc để cho biết, có cái nhìn chân thực, sinh động hơn về tình sử của nhân vật trong truyện. Hãy lý trí và giữ mình nhé. Tà không khuyến khích những việc làm xấu đâu)

Thu Nguyệt như ruộng hạn gặp được mưa rào, rất nhiệt tình hưởng ứng. Nàng vươn tay ôm lấy cổ Trần Tĩnh Kỳ, há miệng hôn lại hắn, khéo léo đưa chiếc lưỡi nóng bỏng tiến nhập vào trong khoang miệng hắn mà quấn quanh kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Rõ ràng, so với những lần thân mật trước thì giờ phút này nàng chủ động hơn rất nhiều.

Mới đầu, Trần Tĩnh Kỳ cũng hơi bất ngờ, có chút ngây ngốc. Nhưng khoảnh khắc này đã chẳng duy trì lâu, rất nhanh hắn đã bị đầu lưỡi trơn trượt của Thu Nguyệt đánh bay mất phân nửa thần trí.

Phải công nhận, Thu Nguyệt nàng hôn rất giỏi. Coi bộ trong những năm tháng làm bạn tình của Lạc Doanh Doanh, nàng đã học được không ít thứ hay ho. Nàng liếʍ môi hắn từng chút một, cái lưỡi xinh đẹp từ từ ăn hết hơi thở của hắn, mới trong nháy mắt ngắn ngủi, du͙© vọиɠ của hắn đã bị nàng khơi dậy bừng bừng.

Miệng này không phải lần đầu hắn hôn, thân hình gần sát hắn cũng rất quen thuộc, thế nhưng cảm giác... Hôm nay Thu Nguyệt giống như đã biến thành người khác. Là do nàng, hay bởi do hắn?

Trần Tĩnh Kỳ đã không còn bận tâm. Giờ phút này hắn chỉ muốn nuốt chửng Thu Nguyệt. Da thịt mềm mại, lưỡi thơm nhu nhuyễn, Thu Nguyệt của hiện tại đích xác là một món ăn vô cùng hấp dẫn, khó có thể chối từ.

Con ngươi đen vì tìиɧ ɖu͙© mà nóng cháy, hắn bắt lấy chiếc lưỡi xinh đẹp đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong miệng, cuồng dã cắn nuốt nàng, liếʍ sâu vào trong cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, hung hăng hôn cánh môi hồng ẩm ướt.

- Nguyệt nha nhi.

- Ân...

- Nguyệt nha nhi...

Trần Tĩnh Kỳ vừa tách ra khỏi miệng, chiếc lưỡi liền tìm đến lỗ tai Thu Nguyệt mà liếʍ láp, khe khẽ gọi tên. Mặc dù tiếng gọi không lớn, nhưng lại đượm mùi ham muốn ái ân.

Thu Nguyệt xuyến xao, tâm thần ngây ngất, xuôi theo bản năng đem cả thân thể dán chặt vào hắn, miệng hôn lên cổ hắn, lên vai hắn...

Bỗng, nơi mông Thu Nguyệt, một đôi bàn tay chợt đưa xuống giữ lấy, đem nâng lên.

- Ưʍ...

Trần Tĩnh Kỳ đẩy cơ thể đang ôm giữ vào sát thành bể, du͙© vọиɠ nam tính đã sớm cương lên để ở nơi tư mật của giai nhân, chỉ cách lớp vải lụa mỏng manh ướt đẫm.

Cảm nhận được lửa nóng du͙© vọиɠ, hạ thân Thu Nguyệt lập tức nổi lên một trận tê dại. Càng khiến nàng hưng phấn hơn nữa là khi cái thứ nóng rực ấy bắt đầu di chuyển, dùng sức va chạm nơi riêng tư của nàng.

- Ư... ưʍ...!

Thu Nguyệt không nhịn được, bật ra một tiếng ngân nga, thân thể bởi vì hứng tình mà phát run; ở nơi riêng tư của nàng, một ít mật dịch đã vừa mới tiết ra. Nàng khát vọng xoay mông, thân thể càng dán chặt vào nam nhân đang cận kề.

- Nguyệt nha nhi.

- Ân...

- Ta muốn ăn ngươi. Muốn ăn toàn bộ cơ thể ngươi.

- Ưʍ...

Giây phút này, Thu Nguyệt đã mong đợi từ lâu, lý đâu lại từ chối? Nàng gật đầu, bày ra dáng vẻ mời gọi người thưởng thức.

Đầu nàng đưa tới, lại chủ động hôn miệng Trần Tĩnh Kỳ, khéo léo dùng chiếc lưỡi mềm kịch liệt đưa đẩy trong miệng hắn, cắn nuốt hơi thở hắn. Cũng giống như hắn muốn ăn nàng, Thu Nguyệt nàng cũng khát vọng ăn hắn. Giờ phút này nàng đã chẳng thể nghĩ được gì khác, chỉ muốn thứ nóng rực nam tính kia xuyên qua nàng, lấp đầy nàng...

...

Từ bên trong bể tắm, tiếng nước xao động liên tục truyền ra. Rồi cả những tiếng thở gấp, thanh âm rêи ɾỉ nỉ non đầy ái muội...

Thu Nguyệt giống như con bạch tuộc bám vào Trần Tĩnh Kỳ, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, phía dưới hai chân cũng quấn chặt lấy hắn. Hiện giờ, chiếc áo ngoài của nàng đã bị cởi ra, để trôi trên mặt nước, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc yếm màu xanh cùng tiết khố nhỏ xinh màu trắng.

Chợt, Trần Tĩnh Kỳ dùng sức, đem cơ thể yêu kiều xốc lên, sau đó chính hắn cũng đi ra khỏi bể.

Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên sàn nhà, sát bên cái bể, Thu Nguyệt đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ, khẽ cắn bờ môi, một bộ khát khao mong chờ.

Tư thế kia, hình dung ấy, thật muốn bao nhiêu khêu gợi liền có bấy nhiêu khêu gợi. Nhất là khi Thu Nguyệt nàng chầm chậm tách mở đôi chân với gương mặt e ấp thẹn thùng...

Trần Tĩnh Kỳ thấy rõ. Bởi do bị thấm ướt mà tiết khố lúc này dán sát vào trong da thịt, chất liệu tơ tằm thượng hạng khiến cho hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua đoá hoa mê người bên dưới.

- Ực...

Cảm giác miệng khô lưỡi nóng, hắn bước nhanh tới, đè lên người Thu Nguyệt, đem lửa dục dưới thân để lên người nàng. Mặc dù còn cách một tầng vải mỏng, song Thu Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được nhiệt hoả dâng cao, khiến nàng phát run; bên trên, đôi bầu ngực nàng cũng vì du͙© vọиɠ mà căng đầy nóng bỏng, bừng bừng phấn chấn.

- Tĩnh Kỳ...

Trong cơn khát tình, Thu Nguyệt đã chẳng còn nghĩ gì đến thân phận, địa vị, trực tiếp gọi thẳng danh tự. Thanh âm mới nhu nhuyễn, giọng điệu mới dịu ngọt làm sao.

- Ta đây, Nguyệt nha nhi.

Không để cho giai nhân phải chờ lâu, Trần Tĩnh Kỳ lập tức đáp lại. Hắn cúi xuống hôn nàng, đưa lưỡi tiến nhập.

Mà, Thu Nguyệt cũng chẳng hề yếu thế. Nàng tham lam nuốt vào nước bọt của hắn, đoạt lấy hơi thở của hắn. Tuy rằng trước nay nàng đều chưa từng cùng nam nhân thân mật, ngoại trừ Trần Tĩnh Kỳ hắn, nhưng điều đó không thể trở thành rào cản, khiến nàng cảm thấy khó khăn được. Bao nhiêu năm làm bạn tình của Lạc Doanh Doanh, chịu đủ sự dày vò, những trò biếи ŧɦái, đến hôm nay, kinh nghiệm giường chiếu của nàng phải nói hết sức phong phú, vô cùng sành sỏi. Nàng rất biết cách hôn môi, lại càng hiểu phải làm thế nào để khơi dậy du͙© vọиɠ của đối tác, làm họ say mê, chìm đắm trong bể dục ái ân.

Nam nhân và nữ nhân, trừ bộ vị đó ra thì đâu có khác nhau là mấy. Thu Nguyệt nàng đã có thể làm cho Lạc Doanh Doanh yêu thích thì đương nhiên cũng có thể khiến cho Trần Tĩnh Kỳ phải mê muội. Nàng rất tự tin vào kỹ năng của mình.

Thực tế đã chứng minh điều ấy. Sau một hồi cùng nàng triền miên quấn quýt, qua sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vuốt ve mơn trớn của nàng, Trần Tĩnh Kỳ đã bắt đầu thở gấp, thân thể so với trước lại càng nóng ran.

- Thu Nguyệt... Nguyệt nha nhi...

- Ưʍ...

- Ngươi đúng là một tiểu yêu tinh.

Lời này của Trần Tĩnh Kỳ hoàn toàn là chân tâm thật dạ nói ra. Luận dung nhan, xét vóc dáng, Thu Nguyệt chắc chắn không phải xuất sắc nhất. Trong số những nữ nhân đã cùng Trần Tĩnh Kỳ hắn phát sinh quan hệ, nàng bất quá cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi. Song, nếu bàn về kỹ năng, xếp Thu Nguyệt thứ hai thì vị trí thứ nhất e là phải bỏ trống. Thu Nguyệt, nàng không chỉ biết, mà còn hiểu phải làm thế nào để khơi dậy ham muốn của người ta. Khác với Kim Vận, khác với Viên Hi, Thu Nguyệt dạn dĩ hơn rất nhiều, gần như chẳng cố kị điều chi. Có thể gương mặt nàng e thẹn, nhưng cái miệng nàng, những ngón tay nàng thì lại rất sẵn sàng hưởng ứng, thậm chí là chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gọi mời.

Thục nữ?

Đứng đắn?

Quy củ?

"Đi chết đi!", đấy là những gì Thu Nguyệt đang nói. Nếu cần phải tìm từ ngữ để diễn tả, thì "phóng túng" có lẽ rất thích hợp để hình dung Thu Nguyệt lúc này. Thậm chí, có thể dùng hai từ "dâʍ đãиɠ". Nàng không cố kị điều gì cả. Ở trong mắt người khác, những cử chỉ khêu gợi của nàng có thể bị cho là thiếu ý tứ, chẳng chút nết na, nhưng với bản thân mình, Thu Nguyệt nàng coi đó là sự thành thật.

Thu Nguyệt nàng không cần phải giả trang! Nàng thẳn thắn với cơ thể, với ham muốn của mình!

Bao nhiêu năm sống bên cạnh Lạc Doanh Doanh, nếm trải đủ mọi tư vị ái ân hoan lạc, Thu Nguyệt nàng sớm cũng quen rồi...

Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên chẳng có gì phải phàn nàn, tỏ ý không vui. Trái lại, hắn rất thích. Sự chủ động cùng kỹ năng điêu luyện của Thu Nguyệt đem đến cho hắn một trải nghiệm rất mới lạ. Bàn tay thâm nhập vào cái yếm, hắn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bởi vì dính nước mà càng trở nên mềm mượt của giai nhân. Được một lúc, hắn chính thức ôm trọn đôi bầu ngực, ngón tay miết lấy nhũ hoa, khẽ mân mê.

- Ư...!

Bộ vị mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Thu Nguyệt lại càng thêm hưng phấn, thấp giọng ngâm nga.

"Tiểu yêu tinh này..."

Nữ nhân dạn dĩ, Trần Tĩnh Kỳ không phải chưa từng biết. Quyên Quyên, Hiểu Hiểu, Hàm Nô... những cô nương ở Mai Hương Viện, rồi cả những thị tì Đông Hồ mà Thái tử Lý Long Tích từng sắp xếp qua đêm với hắn, các nàng cũng thuộc tuýp người mạnh dạn, song là, nếu đem so với Thu Nguyệt của hiện tại... Đều không bì được.

Thu Nguyệt đây không chỉ vì bổn phận, một chút ưa thích. Nàng đến với hắn, trừ bỏ mưu toan, ý nghĩ vụ lợi thì hết thảy đều là thực dạ khát khao, mong cầu. Nam nữ ái ân, Thu Nguyệt nàng chưa bao giờ được nếm trải chứ đừng nói thoả mãn. Lần này, nàng đã lấy hết can đảm để mà đánh cược. Hôm nay, nàng đã phản bội Lạc Doanh Doanh. Nếu chuyện này bị phát hiện, Lạc Doanh Doanh chắc chắn sẽ không tha cho nàng.

Nhưng, chính bởi nguy cơ, trong lòng lo sợ, những điều ấy lại càng khiến cho nàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Sự lén lút, vụиɠ ŧяộʍ bao giờ lại chẳng thú vị hơn là ngay thẳng đường hoàng?

- Tĩnh Kỳ...!

Thu Nguyệt giống như con giun nằm trên sàn nhà, không ngừng uốn éo. Hễ mỗi lần những ngón tay trên ngực gia tăng lực đạo là nàng lại không nhịn được mà hé môi rêи ɾỉ. Chưa bao giờ nàng lại thấy thân thể mình nhạy cảm tới như vậy. Lúc này, nàng chợt nhận ra là trong suốt những năm tháng "lăn lộn" cùng Lạc Doanh Doanh, từ đầu tới cuối Thu Nguyệt nàng đều không hề được tận hưởng niềm vui hoan ái thật sự. Cảm xúc trước đây, những khi nàng tự cho rằng mình vui vẻ, thì ra đều chỉ là giả tạo, do chính nàng huyễn hoặc bản thân, để an ủi tâm linh thất lạc, nỗi cô đơn của mình.

Còn may... Còn may là ông trời đã cho nàng gặp được Trần Tĩnh Kỳ. Đối với nàng thì hắn chính là cọng rơm cứu mạng, sẽ giúp nàng thoát li khỏi Lạc Doanh Doanh vào một ngày không xa nữa. Bằng như hiện tại... hắn chính là sự ấm áp có thể lấp đầy khoảng trống cô đơn trong nàng.

Nàng muốn hắn!

...

Trong phòng xuân sắc lan tràn, những thanh âm nỉ non cũng càng lúc càng lớn.

Trần Tĩnh Kỳ đưa tay cởi bỏ cái yếm, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực mềm, đầu lưỡi liếʍ qua nhũ tiêm, hết xoay tròn rồi lại ngậm, chốc chốc còn cắn nhẹ làm Thu Nguyệt rêи ɾỉ không thôi. Trên gương mặt đỏ hồng vì bị lửa tình thiêu đốt của nàng, hiện đã vô cùng ẩm ướt. Cũng chẳng rõ đó là nước miếng của nàng, hay là nước bọt của Trần Tĩnh Kỳ lưu lại nữa.

Hẳn nhiên, chỉ miệng, chỉ ngực thôi thì không thể nào đủ với Trần Tĩnh Kỳ. Đoá hoa xinh đẹp thần bí kia, đừng mong hắn sẽ buông tha.

Cùng với sự vuốt ve, cắи ʍút̼ bên trên, ở phía dưới hắn cũng đem lửa nóng dưới thân để giữa hai chân Thu Nguyệt, cách tiết khố dán vào động hoa, cọ xát qua lại, giống như muốn đi vào nàng, càng lúc càng tăng thêm va chạm, sức cũng lớn hơn...

- Ư...m...!

Đột nhiên, Trần Tĩnh Kỳ cảm nhận được thân thể bên dưới mình phát run; hai cánh tay của Thu Nguyệt, chúng cũng ghì chặt lấy cổ hắn, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt hắn, còn thân mình thì ưỡn lên, căng cứng.

"Cái này..."

Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng hiểu ra. Hắn không ngờ Thu Nguyệt lại mẫn cảm như vậy, mới chỉ cọ xát bên ngoài mà ái dịch từ bên trong nàng đã cấp tốc tuôn ra.

Nhìn giai nhân yêu kiều thở gấp, nhu nhược khép chặt hàng mi, Trần Tĩnh Kỳ đã có thể chính thức xác định. Thu Nguyệt đích xác đã vừa mới lêи đỉиɦ Vu Sơn.

Nàng đã được thoả mãn, còn hắn?

Rất bức bối. Sự nóng bức khó chịu này, hắn cần phải nhanh chóng giải toả.

Du͙© vọиɠ nam tính dán tại hoa huyệt cảm thụ được mật hoa trào ra, lại xem gương mặt đỏ hồng ướŧ áŧ đầy mị hoặc của giai nhân, mũi hắn càng thở gấp, tim đập càng nhanh.

Trần Tĩnh Kỳ hắn muốn chiếm lấy nữ nhân này! Hắn muốn đem nàng ăn sạch!

Lửa dục thiêu đốt, ham muốn khó có thể kềm thêm, hắn cúi đầu, mạnh mẽ hôn chiếc miệng nhỏ xinh vẫn dính đầy nước bọt, tham lam nuốt vào tiếng thở dốc của nàng, lưỡi nóng tiến vào cái miệng thơm ngát mùi đàn hương, đem từng cái từng cái ngọt ngào nhất của nàng chiếm giữ.

Song song, ở bên dưới, hai bàn tay hắn cũng thô lỗ cởi ra tiết khố, tách rộng hai chân. Du͙© vọиɠ nam tính để ở đóa hoa đã cương cứng từ lâu, hắn bất ngờ đẩy mạnh một cái, lập tức mở ra hoa huyệt, xuyên qua nàng.

- A a a...!

Thu Nguyệt kêu lên một tiếng thống khổ, căng mình đón nhận, mặt mũi đều nhăn hết lại.

Đau! Rất đau!

Cái thứ nóng rực kia, thực sự là chẳng nhỏ một chút nào!

Thu Nguyệt cảm thụ được bên trong hoa huyệt đang có lửa nóng thiêu đốt lấp đầy, khiến nàng bỏng rát, tê dại. Nàng đưa tay bấu lấy tấm lưng của Trần Tĩnh Kỳ, làm nó rướm máu; đồng thời, hai chân nàng vội khép, vách thịt mị hoặc nơi riêng tư của nàng cũng theo bản năng co rút, đem hung khí cứng rắn kia hút chặt.

Bị ôm giữ như vậy, Trần Tĩnh Kỳ khó lòng di chuyển. Nhưng hắn cũng không nóng nảy cường hành, thay vì thô bạo, hắn lựa chọn ôn nhu. Đôi tay hắn tìm đến cặp nhũ phong căng đầy, nhẹ nhàng xoa nắn, miệng cũng nhanh chóng bắt lấy cái miệng ẩm ướt thơm nồng của Thu Nguyệt, tách mở hàm răng...

Dưới sự vuốt ve mơn trớn ấy, thân thể Thu Nguyệt từ từ buông lỏng, nét mặt dãn ra. Sau đau đớn, hiện giờ nàng đã bắt đầu cảm thụ được niềm vui khoái lạc, trong lòng dường sinh ra một loại thoả mãn khó nói nên lời.

Đây chẳng phải là điều mà Thu Nguyệt nàng vẫn luôn khao khát sao?

Hôm nay, rốt cuộc thì nàng cũng chính thức trở thành một người đàn bà đúng nghĩa. Tư vị nam nữ ái ân, nàng đã thấu hiểu rồi. Ngay lúc này, nàng có thể cảm nhận được phần cứng rắn của Trần Tĩnh Kỳ đang lấp đầy bên trong, bị nàng gắt gao bao trọn. Nàng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, ngửi được mùi hương nam tính của hắn đang quấn quanh nơi đầu chóp mũi.

Nàng mơ hồ nhìn hắn, trong đôi mắt trầm mê, một dòng lệ chảy ra, lăn dài trên má.

Tuy lửa dục đang không ngừng thiêu đốt, song Trần Tĩnh Kỳ vẫn còn giữ được lý trí, thừa đủ sự nhẫn nại, ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay lau qua nước mắt giai nhân, cúi hôn đôi mắt ướt lệ của nàng, tựa như an ủi, tựa như vỗ về.

Sự dịu dàng ấy làm cho trái tim Thu Nguyệt phải xuyến xao. Nàng rất xúc động. Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng không có khinh nàng. Hắn trân trọng nàng, để ý đến tâm tình của nàng... Tình cảm này, dù chỉ một chút thôi thì đối với nàng cũng đủ rồi.

- Hãy yêu thương Nguyệt nhi...

Thấy Thu Nguyệt đã ngừng rơi lệ, ánh mắt cũng có thần hơn, lúc này Trần Tĩnh Kỳ mới ngưng vuốt ve, nhếch môi hồi đáp:

- Là đại Nguyệt nhi? Hay là tiểu Nguyệt nhi?

Đại Nguyệt nhi? Tiểu Nguyệt nhi?

Mới đầu Thu Nguyệt vẫn còn chưa hiểu, phải nghiền ngẫm. Chừng khi đã hiểu ra, sắc đỏ trên khuôn mặt nàng lại càng thêm nồng đậm.

"Đại Nguyệt nhi" thì dĩ nhiên chính bản thân nàng, còn "tiểu Nguyệt nhi"... trong trường hợp này chắc chắn là đang ám chỉ nơi riêng tư đã bị lấp đầy bên dưới.

- Hưʍ...

Trần Tĩnh Kỳ cũng không cần nàng phải trả lời, rất nhanh nói tiếp:

- Đại Nguyệt nhi cũng được, tiểu Nguyệt nhi cũng được, ta đều sẽ tận tình yêu thương.

Hơi thở nóng rực phả vào gương mặt thẹn thùng của Thu Nguyệt, rồi một đôi bàn tay giữ lấy đầu nàng, đem nàng hướng thẳng.

Thu Nguyệt không thể lảng tránh, chỉ có thể trực tiếp nhìn. Nàng nhận ra trong đôi mắt của nam nhân phía trên đang có ngọn lửa bốc cao, ham muốn nɧu͙© ɖu͙© chẳng hề che giấu. Đôi mắt này, nó như muốn nói: "Ta muốn ăn."

- Ực...

Thu Nguyệt chỉ mới nhìn lâu một chút, liền bị mê hoặc. Trong lòng khát vọng trào dâng, nàng vòng tay qua lưng Trần Tĩnh Kỳ. Cùng với đó, bụng dưới của nàng cũng nhanh chóng co rút một trận, hoa cốc bao vây lấy thứ nóng rực càng hút chặt, giống như muốn đem nó nuốt chửng.

- Ưʍ...

Lần đầu tiên trong màn kí©ɧ ŧìиɧ, Trần Tĩnh Kỳ phải cắn răng kiềm chế thanh âm nơi cổ họng. Tiểu yêu tinh nằm bên dưới hắn, "công phu" cũng thật là đáng nể a.

Hít vào thở ra mấy bận, hắn cố giữ vững tâm thần. Ngựa chỉ vừa mới cưỡi lên, còn chưa chạy được bước nào đã liền xuống thì đúng là mất mặt!

"Tiểu yêu tinh, hôm nay ta nhất định phải thuần phục ngươi."

Tâm lý đã ổn định, Trần Tĩnh Kỳ bắt đầu tiến hành cuộc chinh phạt. Nhục bổng nóng rực chôn ở hoa huyệt từ từ lui lại, vách thịt mị hoặc theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng nhả ra. Hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đẩy vào.

- A...!

Thu Nguyệt gồng mình, cái miệng nhỏ nhắn kêu rên. Ở giữa hai chân, hoa cốc thần bí bởi vì hưng phấn mà co rút.

Trần Tĩnh Kỳ ôm giữ eo thon, một lần lại một lần, ra sức tiến công dồn dập, nhục bổng càng lúc càng xâm nhập sâu hơn. Theo động tác của hắn, từ bên trong hoa cốc âm u, chả mấy chốc mà nước ấm đã tràn cả ra bên ngoài hoa khẩu, thấm xuống nền nhà.

Động tác của nam nhân trên người càng lúc càng nhanh, cái thứ cứng rắn, nóng rực kia dường cũng càng ngày càng lớn, khiến cho Thu Nguyệt phải căng mình chống đỡ, có cảm tưởng bản thân sắp sửa bị xé toạc ra.

Nàng muốn thở dốc, muốn rêи ɾỉ, nhưng cái miệng nàng vừa hé mở, chưa kịp bật thốt thì toàn bộ hơi thở đã bị Trần Tĩnh Kỳ cướp lấy. Cái miệng ở trên, hay là cái miệng ở dưới, giờ phút này đều bị hắn lấp đầy. Trần Tĩnh Kỳ hắn như muốn đoạt lấy luôn cả thể xác lẫn linh hồn của nàng.

Thu Nguyệt hơi hãi. Tình cảnh của nàng hiện tại, giống như là một người nhịn đói lâu ngày, rồi đột nhiên được cho ăn một bữa thịnh soạn, đến mức no căng, đầy ấp, bây giờ chẳng biết phải làm sao mới tiêu hoá hết được.

- Đừng...!

Tựa hồ sắp hết hơi, Thu Nguyệt vội đem môi tách khỏi Trần Tĩnh Kỳ, thở hổn hển.

Có điều, lương khí còn chưa hít được bao nhiêu thì chiếc miệng nhỏ nhắn dính đầy nước bọt của nàng đã lại bị chiếm giữ, hơi thở lại bị cắn nuốt. Phía dưới hoa huyệt, du͙© vọиɠ nam tính nóng hổi cũng dồn dập tiến công, xâm nhập đến nơi sâu nhất của nàng.

Cảm giác căng tức, nóng bỏng, vừa thống khổ lại vừa khoái hoạt này, thực khiến Thu Nguyệt muốn phát điên. Nàng không còn có thể nghĩ được gì nữa cả; thần trí của nàng, toàn bộ đều bị nhấn chìm dưới bể dục ái ân.

Tóc dài tán loạn, trán đẫm mồ hôi, Thu Nguyệt chỉ còn biết dùng chân quắp chặt nam nhân trên người, hai cánh tay thì quơ loạn xạ, hết bấu víu tấm lưng, cái cổ Trần Tĩnh Kỳ lại đưa xuống vò đầu bứt tai mình...

Thu Nguyệt nàng có đang thở? Tim nàng có đang đập? Nàng vẫn còn đang sống chứ?

Chính bản thân nàng cũng chẳng rõ nữa. Nàng không thể phân biệt được. Điều duy nhất mà nàng còn biết là bên trong động hoa thần bí của mình, có một vật cứng rắn, nóng rực vẫn đang liên tục vào ra. Chính sự tiếp xúc, va chạm ấy đã tạo nên từng trận từng trận cao trào, làm cho ái dịch tuôn chảy không ngừng.

Ý thức Thu Nguyệt nhanh chóng mờ đi, cuối cùng ngất lịm...