Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 45

Trans: Kim Ngân

Dư Thính mở hờ hai cánh tay, lời vừa nói ra liền hối hận.

Yêu cầu này quá đường đột, Yến Từ lại là người có tính cách hướng nội vô cùng, cho dù là không thích cũng có thể không biết từ chối như thế nào.

Cô tự hỏi làm sao để tìm cho mình một lối thoát, ai ngờ giây tiếp theo, thiếu niên đã ôm lấy.

Lực độ không nhẹ không nặng, khoảng cách vừa đủ, hơi thở nhỏ nhẹ ở trên đỉnh đầu cô. Cách một lớp vải mỏng của bộ váy, Dư Thính cảm nhận được nhiệt độ cơ thể qua lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy, làm Dư Thính vô thức đưa tay vòng qua anh.

Eo của Yến Từ rất nhỏ, như là đang căng thẳng, tim đập rất nhanh.

Dư Thính lén lút ngước mắt lên, chỉ dám nhìn thoáng qua xương quai hàm tinh xảo và đôi môi hơi mỏng. Cô thất thần vài giây, cho đến khi chạm phải ánh mắt của Yến Từ, Dư Thính mới vội vàng thoát khỏi vòng tay anh.

“Cậu, nếu cậu đã đến chúc mừng sinh nhật tôi, sao lại không đi vào…” Dư Thính quay đầu nói, hai tai đỏ bừng.

Yến Từ thành thật nói ngắt đoạn: “Sẽ làm cậu, mất mặt.”

Đứng trước mặt Dư Thính, đến cả sự tự ti anh cũng sẽ không che giấu.

Yến Từ muốn trở nên tốt hơn, muốn chăm chỉ sáng tạo ra mọi thứ. Nhưng mà anh phát hiện bất kể nỗ lực thế nào, sáng tạo ra sao, đều không có cách nào sánh với những gì mà Dư Thính có hiện nay.

Anh rất ích kỷ, muốn ánh trăng trước mặt chỉ thuộc về riêng anh.

Anh cũng không nỡ, không nỡ luôn giam cầm ánh trăng đó ở một nơi.

Dư Thính lập tức hiểu được tâm tình của Yến Từ, nhìn xuống vuốt ve tấm huy chương lạnh lẽo, một hồi sau mới ngẩng đầu lên: “Yến Từ, cậu là số một trong lòng tôi, cậu tới đây là tôi tự hào rồi.”

Ánh mắt Yến Từ hơi nheo lại, sau đó dần dần trở nên dịu dàng.

Anh ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang gần trong gang tấc, khoé môi từ từ nhếch lên, cười dịu dàng, nỗi sợ hãi bất an trong lòng trong phút chốc cũng tan biến theo ánh mắt trong trẻo ấy, chỉ còn sự rung động như lửa đốt đang hừng hực cháy trong l*иg ngực.

“Sau này, vinh dự của tôi đều thuộc về cậu.”

Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng hơn hẳn trong đêm.

Dư Thính chậm chạp duỗi tay ra: “Tôi đưa cậu vào.”

Yến Từ nắm lấy tay cô.

Bàn tay anh rất lớn, làm tôn lên năm ngón tay nhỏ nhắn của Dư Thính.

Trong lòng khó mà bình tĩnh, Dư Thính như đi vào cõi thần tiên, không chú ý đến viên đá dưới chân, giày cao gót trực tiếp dẫm lên. Thấy cô sắp ngã, Yến Từ nhanh chóng ôm cô vào lòng.

Dư Thính còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng nói hùng hổ từ cách đó không xa: “Làm gì vậy?!”

Dư Thính bị dọa cho tim đập thình thịch.

Giây tiếp theo, người đó mạnh mẽ tách hai người ra, hơn nữa còn giữ chặt Dư Thính bên người.

Bóng lưng của anh rắn chắc, tay chân mạnh mẽ.

Tóc thì dài đến gần bả vai, cho dù Dư Thính không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng nhìn từ phía sau cũng có thể nhận ra đây là anh cô.

Dư Thính lập tức đứng hình.

Dư Chi Châu tiếp tục chất vấn: “Cậu vừa mới làm gì vậy?!”

Sắc mặt Yến Từ yên lặng, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt bình thường: “Ôm Dư Thính.”

Ba chữ ngắn ngủi kia hoàn toàn chọc tức Dư Chi Châu.

Anh siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào mặt của Yến Từ.

Yến Từ bị đánh lui về phía sau vài bước, che mũi khó khăn đứng vững.

Vết máu chảy xuống giữa các ngón tay, khiến Dư Thính choáng váng đầu óc.

Thấy Dư Chi Châu còn muốn đánh nữa, cô vội vàng chạy tới bảo vệ Yến Từ, một tay đẩy Dư Chi Châu ra, trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại đánh cậu ấy!”

Dư Chi Châu không kiềm chế được tính khí hung bạo của mình, chỉ vào Yến Từ nói: “Thằng nhóc thối này đang giở trò lưu manh trước cửa nhà anh, anh không thể đánh nó sao?”

Dư Thính không chịu thua kém: “Ai giở trò lưu manh? Em thấy anh mới là thổ phỉ ngang ngược không đáng tin, thường xuyên cho người khác leo cây.”

Dư Thính gân cổ mắng, làm Dư Chi Châu ngẩn người một lúc.

Giọng nói của anh không ổn định, khàn cả giọng: “Em… em nói cái gì?”

Dư Thính hừ một tiếng: “Anh nghe thấy cái gì thì em nói cái đó.”

Dư Chi Châu biết mình sai, nghiến răng buông lỏng nắm đấm.

Anh lại nhìn Yến Từ, càng nhìn càng thấy khó chịu: “Em bảo vệ cậu ta như vậy, em và cậu ta yêu sớm đúng không?”

Yêu sớm?

Không chỉ Dư Thính ngại đỏ mặt, mà ngay cả Yến Từ cũng hoàn hồn lại sau cú sốc chảy máu mũi.

“Anh đừng nói nhảm, Yến Từ, Yến Từ là bạn cùng bàn của em.”

Dư Chi Châu không tin.

Từ ánh mắt của Yến Từ, anh cảm thấy thằng nhóc này thật khó lường. Nhìn động tác ôm của cậu ta còn thành thạo hơn cả diễn viên, nói cậu ta không có tâm tư gì có quỷ mới tin.

Dư Thính đỏ mặt mắng anh: “Anh đánh người vô cớ là sai rồi. Anh phải xin lỗi Yến Từ, nếu không em sẽ không bao giờ để ý anh nữa.”

Không để ý đến anh nữa…

Hay lắm.

Dư Chi Châu đành nuốt bất mãn vào trong bụng, hất tóc, rũ mắt, ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi bốc đồng.”

Mũi của Yến Từ vẫn còn rất xót, cậu không chấp nhận cũng không từ chối lời xin lỗi của Dư Chi Châu, thân hình cao lớn co lại phía sau Dư Thính, tủi thân và đáng thương.

Dư Thính hung hăng trừng mắt nhìn anh trai mình, sau đó dìu cậu vào nhà chính.

Dư Chi Châu biết mình sai, lẳng lặng đi theo phía sau.

Để tránh bị những người trong sảnh tiệc phát hiện, Dư Thính đưa Yến Từ đi vòng qua cửa nhỏ, tránh đám đông rồi đến phòng ngủ nhỏ ở lầu một.

Vốn dĩ cơ thể của cô rất yếu, cần được nghỉ ngơi, cho dù không xuất hiện trong thời gian dài cũng sẽ không bị hiểu lầm, nên Dư Thính có thể yên tâm ở đây chăm sóc Yến Từ.

Cô bảo nhân viên công tác của trang viên lấy cho một hộp y tế, nhưng những loại thuốc không gọi ra tên trong đó khiến Dư Thính khó khăn.

“Hay là cậu… tự bôi thuốc cho mình nhé?”

Yến Từ khoát tay: “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Dư Thính chỉ về một hướng.

Cậu loạng choạng đứng dậy, biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Dư Thính cũng không yên tâm, Dư Chi Châu mạnh mẽ từ nhỏ, cộng thêm việc học võ và đấm bốc, ngay cả người lớn còn không chịu nổi cú đấm đó, huống hồ là người không bổ sung nhiều dinh dưỡng như Yến Từ.

Mọi lo lắng của cô đều hiện rõ trong mắt, Dư Chi Châu không kiềm chế được sự ghen tuông, hết lòng khuyên nhủ cô: “Kẹo Nhỏ, sau này nửa đêm đừng gặp bọn con trai, rất nguy hiểm.”

Dư Thính không để ý đến anh.

“Nghe rõ chưa.” Dư Chi Châu chọc vào cánh tay cô.

Dư Thính vung ra.

“Này…”

Cô lại né tránh, tuy là trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng vành mắt lại ửng đỏ, dáng vẻ tức giận, trong tức giận còn mang theo chút tủi thân không nói nên lời.

“Khóc sao?” Dư Chi Châu nghiêng người xác nhận.

Dư Thính hít hít chóp mũi chua xót, lau đi giọt nước mắt vô tình dính trên khóe mắt, khống chế không khóc nức nở mà đáp: “Em không khóc.”

Dư Chi Châu biết rõ em gái giận vì anh lỡ hẹn.

Anh vò tóc, sắp xếp từ ngữ xong mới giải thích: “Em luôn thích ăn kẹo hồ lô của tiệm Vu Ký, anh muốn đi mua sớm cho em.”

“Kẹo hồ lô kia sao?”

“Tiệm bị cháy, không còn nữa.”

“…??”

“Anh cứu một người sản phụ, điện thoại rơi ở trong đó. Xong xuôi còn phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai, lằng nhằng đến tối mới để anh đi.” Sau khi Dư Chi Châu nói xong liền lấy một túi kẹo nhàu nát từ trong túi áo ra, nhìn kỹ thì bao bì bên ngoài có vài vết cháy đen.

“Dù kẹo hồ lô không còn, nhưng còn một túi kẹo. Anh nhớ lúc còn nhỏ, em thích ăn kẹo của quán họ nhất. “

Vu Ký là một cửa hàng có tuổi đời cả thế kỷ, bao bì gói kẹo chưa bao giờ thay đổi kể từ khi được sản xuất.

Dư Thính thích kẹo của tiệm họ, còn nhớ khi còn nhỏ đã tặng kẹo cho trẻ con ở khắp nơi. Nếu gặp một cậu bé mà mình thích thì cô sẽ cho thêm hai viên kẹo nữa.

Dư Thính cầm lên một viên, hương vị hoà hợp.

“Nếu em không tin thì gọi điện cho đồn cảnh sát, anh còn giữ một cái ở đây…”

Sau khi sự việc xảy ra, Dư Chi Châu sợ sẽ dọa đến Dư Thính, dù sao cũng là sinh nhật của cô nên đã nhờ quản lý và những người khác che giấu hộ. Anh làm tư thế muốn lấy tờ giấy ra, nhưng lại bị Dư Thính chặn lại.

“Em tin rồi.” Dư Thính nắm chặt viên kẹo, chậm rãi đi đến trước mặt Dư Chi Châu, dựa vào trong lòng anh.

Ấn đường của Dư Chi Châu giãn ra, định xoa tóc cô nhưng lại sợ làm rối kiểu tóc của cô, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Vậy anh có bị thương không?” Lúc này Dư Thính mới nhớ tới quan tâm anh trai mình, nâng cánh tay anh lên nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy vết thương nào rõ ràng, từ từ thở phào nhẹ nhõm.

“Không có, thật khó hiểu.”

“Vậy anh sau này đừng làm như vậy, nếu như gặp nguy hiểm thì sao.”

Ngọn lửa vô tình, Dư Thính từng thấy qua rồi.

Cô may mắn có Yến Từ, nhưng không có nghĩa là Dư Chí Châu cũng gặp may. Nếu như có chuyện bất trắc…

Dư Thính không dám nghĩ.

Cô sợ mất đi bất cứ người thân nào của mình.

Dư Chi Châu không để tâm đến lời nói của cô, giật giật khóe miệng nói: “Luôn phải có người làm anh hùng, anh ở đó, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Thật đáng tiếc, món quà đầu tiên dành cho em đã bị thiêu rụi trong đó…”

Dư Chi Châu đã đặc biệt nhờ trẻ em Tây Tạng quay một video chúc mừng sinh nhật Dư Thính, rất có giá trị kỷ niệm, kết quả là xảy ra chuyện đó.

Tuy nhiên, trải nghiệm này giúp Dư Chi Châu tìm thấy mục tiêu sâu sắc hơn.

Lúc đầu, anh chọn ra mắt là vì anh muốn truyền tải ý nghĩ của mình đến toàn thế giới thông qua giọng hát. Bây giờ, anh muốn làm một điều gì đó thực chất hơn.

“Đừng nói cho chị biết.” Dư Chi Châu căn dặn: “không chị ấy lại cằn nhằn.”

“Cho dù em không nói, tin tức cũng sẽ nói.”

“Không đâu, lúc đó anh mặt xám mày tro, ai có thể nhận ra chứ.”

Dư Chi Châu khá tự tin về điều này.

Trước khi vào Tây Tạng, anh là anh trai cool ngầu, sau khi vào Tây Tạng, anh là anh trai bùn đất. Đừng nói đến người hâm mộ hay bọn săn ảnh, nửa đêm thức giấc anh còn bị dọa bởi chính bản thân mình ở trong gương.

Vì vậy, vấn đề này không lớn.

Lúc hai người đang nói thì Yến Từ đi ra khỏi phòng tắm.

Anh rửa sạch mũi bằng nước xà bông, tuy máu không còn chảy nhưng mũi anh đã sưng phù, còn đầy vết bầm tím, làm ảnh hưởng rất nhiều đến gương mặt tinh xảo và lạnh lùng.

Dư Thính mặc kệ Dư Chi Châu, vội vàng đứng dậy quan tâm hỏi: “Yến Từ, cậu đỡ hơn chưa?”

“Choáng.”

“Chóng mặt?”

Anh gật đầu.

“Vậy thì cậu mau ngồi đi.” Dư Thính cẩn thận đỡ Yến Từ ngồi xuống ghế sô pha, không đủ chỗ còn đá Dư Chi Châu sang một bên, dáng vẻ vô tình trái ngược hẳn với vẻ lo lắng trước đó của cô.

Một vài giọt máu rơi trên quần áo của Yến Từ, trông rất chói mắt.

Ở nhà chỉ có dáng người của Dư Chi Châu là cùng cỡ với anh, Dư Thính lập tức đứng dậy: “Tôi tìm quần áo của anh trai tôi cho cậu thay, cậu chờ tôi chút!”

Nói xong cô vội vàng chạy ra ngoài.

Dư Thính vừa đi, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Dư Chi Châu càng nhìn Yến Từ càng cảm thấy không vừa mắt, loại cảm giác không vừa mắt này này không phải đến từ Dư Thính, mà là…

Anh vỗ đùi chợt nhận ra: “Mẹ, tôi thấy cậu nhìn quen quen, đứa nhỏ đuổi con ngỗng đuổi theo tôi trước kia là cậu đúng không?!”

Hôm ấy, cuối cùng Dư Chi Châu cũng nhớ lại, nỗi sợ ngỗng chi phối anh mấy năm trước.

*Tác giả có điều muốn nói:

Yến Từ: Anh, khách sáo quá rồi.

Dư Chi Châu: Cút.