Bức màn phù dung ấm áp nhẹ nhàng đung đưa, tư vị ngây ngất tản mác ra xung quanh.
Trên tầng cao nhất của Thiên Hương Lâu, khuê phòng của Đỗ Vân Tịch.
Xuyên qua bức màn màu đỏ, có thể thoáng nhìn thấy được có hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau. Y phục của bọn họ vứt bừa bãi trên mặt đất, như thế ám chỉ sự gấp gáp không chờ nổi của hai người bọn họ vậy.
Thân thể nam nhân trắng trẻo cường tráng, nằm trên người nữ nhân thanh tú xinh đẹp, đang hung hăng đưa đẩy thắt lưng tiến công. Trong miệng nữ nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị, hai chân vòng quanh eo nam nhân, một tay ôm lấy lưng tấm lưng của nam nhân, một tay duỗi xuống vuốt ve chỗ đáy chậu của hắn.
“Không phải ta đã nói với nàng là không được sờ chỗ đó rồi sao?” Trên gương mặt anh tuấn không tầm thường của nam nhân nổi lên một mảnh đỏ bừng, hắn nhíu mày, kɧoáı ©ảʍ tràn lan trên thân thể làm cho hắn cắn răng rêи ɾỉ, dùng ánh mắt để cảnh cáo nàng.
Kɧoáı ©ảʍ dày đặc tầng tầng lớp lớp bao bọc côn ŧᏂịŧ của hắn, vừa nóng ướt vừa khít chặt, sung sướиɠ ngất ngây. Da đầu Tiêu Yến Chi tê tái, kìm lòng không được điên cuồng đâm rút trong da^ʍ huyệt của nàng.
“Ta muốn nghe tiếng chàng rêи ɾỉ, ta muốn nhìn thấy chàng khóc.” Đỗ Vân Tịch khẽ thở hổn hển liếʍ yết hầu của hắn, âm huyệt dưới thân dùng sức siết chặt côn ŧᏂịŧ của nam nhân.
“Ưm… Đừng có làm càn… Không, đừng kẹp…”
Sắc mặt nam nhân ửng hồng, cả người hắn run lên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, làm cho côn ŧᏂịŧ của hắn lại phun ra một chút nước.
Hai người ở trên giường càng làm càng hăng, toàn thân Tiêu Yến Chi đều thoải mái như được ngâm mình trong nước, giảm bớt sự thèm khát ngứa ngáy của thân thể hắn mấy ngày nay. Côn ŧᏂịŧ của hắn vừa thô, vừa cứng lại vừa dài, thân côn ŧᏂịŧ màu đỏ, bộ dáng dữ tợn, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm. Hắn chống một tay trên giường, một tay vịn đầu giường mượn lực mà làm thật mạnh bạo, nhất thời chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ ngứa ngáy thập phần da^ʍ mỹ không chịu nổi, chỉ muốn hung hăng chơi nữ nhân dưới thân. Tay nữ nhân vươn đến chỗ giao nhau, đùa bỡn tinh hoàn và đáy chậu cứa hẳn, thỉnh thoảng còn trêu chọc bờ mông của hắn.
Tiêu Yến Chi không ngừng rêи ɾỉ.
Hai chân Đỗ Vân Tịch vòng quanh eo hắn, phối hợp với từng động tác hữu lực từ thắt lưng tinh tế mạnh mẽ của hắn.
Nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ xoa xoa núʍ ѵú trước ngực nam nhân, tiếng rêи ɾỉ gián đoạn đứt quãng nói.
“Tiêu Yến Chi, ngày mai chàng sẽ cùng tiểu kiều thê cũng là thanh mai trúc mã tiểu của chàng kết hôn, vậy mà hôm nay vẫn đến đây tư tình vụиɠ ŧяộʍ với ta sau lưng nàng ấy….Ưʍ... Trong lòng chàng đang nghĩ gì? Côn ŧᏂịŧ của chàng không thể rời âʍ ɦộ của ta được sao?”
Thân thể nam nhân dừng lại, chút áy này thoáng hiện trên gương mặt của hắn, thân thể lại thành thật tiếp tục động tác đưa đẩy.
“Hay…. Chàng chỉ thích cảm giác kɧoáı ©ảʍ khi vụиɠ ŧяộʍ thế này thôi?”
“Câm miệng!” Tiêu Yến Chi run giọng mắng.
“Còn bào ta câm miệng à? Rõ ràng ta mới vừa nói xong là côn ŧᏂịŧ này của chàng ta lại lớn hơn nữa rồi.””
Đỗ Vân Tịch nói xong, liền dùng móng tay cào lên gốc côn ŧᏂịŧ của nam nhân.
Côn ŧᏂịŧ của nam nhân dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn, lại trướng lớn thêm vài phần, Đỗ Vân Tịch cảm nhận được côn ŧᏂịŧ bên trong đang to hơn, làm âm huyệt của nàng có một chút đau rát.