Một Thời Thương Nhớ

Chương 37

An Hy vội đến bên cạnh An Nhiên khẽ giọng:

- Chị em mình ra ngoài một lát đi Nhiên.

- Chị Hai, sao mẹ lại…

An Nhiên chưa kịp nói hết câu thì đã bị An Hy kéo nhẹ ra bên ngoài, để lại bầu không khí căng thẳng khó hiểu giữa bà Lệ Hoa và người phụ nữ mà bà vừa gọi là Linh Phương.

*****

Vừa cùng chị gái ngồi xuống chiếc ghế đá bên ngoài khuôn viên bệnh viện, An Nhiên không nhịn được sốt ruột hỏi An Hy:

- Chị Hai, chuyện này là sao vậy?

An Hy nhìn cô khẽ thở dài:

- Chuyện hồi xưa của người lớn thôi.

- Chuyện xưa… là chuyện gì?- An Nhiên cau mày nhìn chị gái khó hiểu.

An Hy ái ngại nhìn cô ngập ngừng:

- Xin lỗi vì mẹ và chị đã không nói với em chuyện này…-- Giọng cô đều đều- Chị nghe mẹ kể, ngày xưa mẹ và chồng của bà ấy là mối tình đầu của nhau.

An Nhiên mở to mắt:

- Tình đầu? Mẹ và ba của Gia Hào sao..?

- Ừm. Lúc đó nhà ngoại vì không điều kiện nên mẹ chỉ học hết cấp 3, còn gia đình của ông ấy vốn dĩ khá giả nên cho ông ấy đi du học tu nghiệp ở nước ngoài.

- Chuyện này sao có thể…- An Nhiên ngỡ ngàng.

- Giống chuyện em với Gia Hào đúng không? An Hy quay sang An Nhiên thở dài - Mẹ cũng nói không biết đây gọi là định mệnh hay là nghiệt duyên nữa. Nhưng em cũng biết rồi đó, cuối cùng thì người ông ấy chọn là người khác, còn mẹ thì cũng có lựa chọn của mình.

An Hy ngừng một lát rồi tiếp:

- Có điều là, mẹ của Gia Hào không từ bỏ được thành kiến đối với mẹ, nhất là khi chồng của bà ấy mời ba của chúng ta về công ty ông ấy làm. Thời đó, kinh tế khó khăn, ba lại đang thất nghiệp, nên ông ấy đã đề nghị ba là tài xế riêng của ông ấy. Mẹ của Gia Hào cho rằng ông ấy làm vậy là vì vẫn chưa dứt tình với mẹ.. Cho đến một ngày…

Thấy chị gái đột nhiên ngừng lại, An Nhiên không kìm được nóng lòng hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Ngày hôm đó trời đã khá khuya, nhưng ông ấy lại muốn ba chở ông ấy ra ngoài, lúc đó tối trời lại mưa rất to..

- Có phải ngày …ba xảy ra tai nạn không?- An Nhiên run giọng.

An Hy mắt ngấn lệ khẽ gật đầu.

- Và.. ba của Gia Hào cũng…. không qua khỏi?

- Ừm.- Nhưng bà ấy cho rằng cái chết của ông ấy là do gia đình mình gây nên, mẹ cũng không hiểu tại sao bà ấy luôn miệng nói mẹ là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.

An Nhiên ngồi thẫn thờ nghe giọng nói đều đều của An Hy vang bên tai, đầu óc cô như bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.

- Vì mẹ không muốn em suy nghĩ nhiều, nên khi bà ấy tìm đến nhà vì chuyện của em và Gia Hào, nói thật lòng thì mẹ và chị cũng nghĩ rằng đó chỉ là chuyện tình yêu trẻ con, là rung động nhất thời tuổi mới lớn, qua thời gian sẽ phai nhạt. Nhưng không ngờ là…

- Không ngờ là em đã yêu người đó suốt mười ba năm đúng không?- An Nhiên nghẹn ngào.

- Nhiên à..

- Em hiểu rồi.. đến cuối cùng thì …chuyện của em và Gia Hào là không thể nào có kết quả được, đúng không?

Đáng ra An Nhiên đã phải nhận ra sớm hơn khi mẹ từng ám chỉ rằng cô và Gia Hào không thể nào bước vào thế giới của nhau cũng giống như mẹ và mối tình đầu của mẹ vậy. Nhưng không biết rằng lúc đó, trái tim của mẹ có đau như cô lúc này không?

*****

Cơn mưa cuối hạ đến rồi đi, giũ bỏ lớp bụi vàng trên cây cỏ và đường phố, khung cảnh Đà Lạt như khoác lên một tấm áo mới mát lạnh. Vườn hoa trong khu homestay cũng được nước mưa chiếu cố nên “tươi không cần tưới”. Mùa hè sắp kết thúc, nên khách nghỉ dưỡng là những cô cậu sinh viên cũng bắt đầu lần lượt trả phòng, An Nhiên lại tất bật cả ngày dọn dẹp và sắp xếp lại những căn phòng trống để chuẩn bị đón đoàn khách mới đến. Đang chăm chú vào màn hình máy tính để kiểm tra danh sách book phòng, tiếng cười khúc khích từ bên ngoài vang lên khiến An Nhiên ngẩng đầu lên.

Diệu Linh- cô bé sinh viên sành điệu hấp háy ánh mắt nhìn An Nhiên cười thân thiện:

- Tiếc quá, lại phải về với thành phố xô bồ rồi chị chủ ơi.

An Nhiên tủm tỉm:

- Vậy thì ở lại đây luôn đi.

- Trời, em cũng muốn lắm luôn, nhưng thân bất do kỷ đó mà.

Bật cười với câu nói hài hước của cô bé, An Nhiên nheo mắt:

- Em học xong rồi thì lên đây ở cũng không muộn đâu.

Diệu Linh chưa kịp trả lời thì cô bạn đi cùng đã lên tiếng:

- Hông phải đâu chị ơi, nó có “động lực đặc biệt” mới muốn nán lại đây đó chị.

- “Động lực đặc biệt” sao?—An Nhiên hiếu kỳ.

- Đúng rồi, nó để ý cái anh “soái ca” ở khu đối điện đó, canh me hoài mà không thấy để xin số. Chị có cách gì liên lạc cho nó đi chứ em thấy nó tương tư nặng lắm rồi đó.

Diệu Linh đỏ mặt nhéo cô bạn đang tía lia cái miệng bên cạnh:

- Thôi đủ rồi nha Ly.

An Nhiên bất giác ngẩn người, người mà hai cô bé đang nhắc đến là Gia Hào sao? Cô bé tên Ly vẫn lờ đi sự ngượng ngùng của Diệu Linh:

- Anh đó là khách thuê phòng ở đây, thì chắc có số điện thoại đúng hông chị?

An Nhiên khẽ gượng cười lắc đầu:

- Chuyện này chị không giúp được rồi vì thông tin của khách hàng là bảo mật mà.

Diệu Linh không giấu được vẻ mặt thất vọng:

- Mà người đó trả phòng rồi hả chị?

- Ừm- An Nhiên gật khẽ đầu.

- Haizza, tiếc ghê, thôi coi như mày không có duyên với chàng rồi. – Cô bạn tên Ly vỗ vai Diệu Linh ra vẻ an ủi.

An Nhiên thẩn thờ nhìn theo bóng dáng hai cô bé kéo vali đi ra phía cổng, cho đến khi chiếc xe taxi chở hai cô bé chuyển bánh hướng ra con đường lớn.

Đã một tuần từ khi An Nhiên từ bệnh viện trở về, sau khi cô về được một ngày thì hôm sau Vic- cậu trợ lý của Gia Hào cũng đến thu dọn hành lý của anh, có lẽ giờ đây anh đã ở bên Úc rồi. Nhìn một lượt căn phòng từng có sự hiện diện của Gia Hào, An Nhiên vẫn giữ nguyên cách bài trí dành riêng cho anh. Thỉnh thoảng, cô lại cười chính mình khi nghĩ đến câu chuyện của Hà Minh và chị An Hy trong một lần ba cô nổi hứng nhậu say:

“ - Nếu ví An Nhiên là một loài chim thì chị nghĩ nó là chim gì?

- Ờm…- An Hy vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ- Chim nhạn, là chim nhạn.

- Tại sao?- Hà Minh mắt lờ đờ cau mày thắc mắc.

- Vì chim nhạn là một loài chim rất chung thủy, nó mà chọn bạn đời rồi thì sống chết chỉ có một mà thôi. Em chưa nghe câu chuyện có một cặp chim nhạn, khi thấy bạn đời của nó bị bắn chết, nó cũng lao xuống tự tử theo hả?

- Có chuyện đó sao?- Hà Minh tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên.

- Có chứ sao không.- An Hy nói chắc như đinh đóng cột

- Nhưng mà… không được, không được-Hà Minh lắc đầu lia lại rồi òa khóc nức nở quay sang ôm An Nhiên- lúc này đang ngồi ngẩn người nghe câu chuyện giữa cô bạn và chị gái - An Nhiên, bà không được chết, tuyệt đối không được chết theo nghe chưa?”

Đang miên man với những suy nghĩ thì tiếng gọi của nhóc Bảo kéo An Nhiên về thực tại:

- Út ơi! Út có khách tìm nè.

An Nhiên vội đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, cô không quên khóa cánh cửa phòng lại.

- Có khách tới sao?

- Dạ không.- Thằng nhóc trả lời tỉnh rụi

An Nhiên chưng hửng nhìn nó chưa kịp lên tiếng thì nó đã cười phá lên:

- Thì chú Nguyên đâu phải là khách đâu mà, ha ha ha.

Thằng bé hồn nhiên cười tươi rói mà không để ý đến khuôn mặt bỗng nhiên đăm chiêu rồi chùn xuống của An Nhiên.

*****

An Nhiên đặt nhẹ ly nước trên chiếc bàn kiếng trước mặt Khôi Nguyên, cô im lặng ngồi xuống phía đối diện anh. Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên gượng gạo mang chút ngột ngạt. Khôi Nguyên ngước lên nhìn An Nhiên ngập ngừng:

- Vì em không bắt máy nên… anh mới đến.

An Nhiên vẫn im lặng, sự im lặng của cô khiến cảm giác bất an trong lòng Khôi Nguyên như lớn dần lên, trong suốt ba năm ở bên cạnh cô đây là lần đầu tiên anh thấy cô lạnh lùng như vậy.

- Chuyện về Gia Hào.. hiện tại cậu ấy không sao rồi, vì sợ em lo lắng nên anh..- Khôi Nguyên bỗng dừng lại không nói tròn câu.

Ánh mắt An Nhiên khẽ động, cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, giọng cô lạnh lẽo:

- Câu nói này.. nếu như ba năm trước được nói ra thì tôi đã không phải căm ghét anh như bây giờ rồi.

- An Nhiên, anh.. xin lỗi.—Khôi Nguyên ôm đầu đau đớn- Vì lúc đó anh quá yêu và lo lắng cho Thục Quyên, em cũng biết lúc đó Thục Quyên đã suy sụp như thế nào, khi biết Gia Hào định đi tìm em thì cô ấy đã tìm đến cái chết, không ngờ người xảy ra chuyện lại là Gia Hào. Sau đó.. anh đã không thể nhẫn tâm nhìn cô ấy vì muốn được ở bên cạnh Gia Hào mà cầu xin tất cả mọi người…

- Thì ra là như vậy?- An Nhiên cười chua chát--Là vì tôi…. không đủ đáng thương bằng cô ấy sao?

- An Nhiên, ý anh không phải như vậy..

Khôi Nguyên run giọng, câu nói của An Nhiên khiến anh cảm thấy đau nhói lòng, vì hơn ai hết anh biết cô đã trải qua nỗi đau mất Gia Hào như thế nào.

- Vậy còn Gia Hào thì sao? Anh không nghĩ đến cảm giác của anh ấy sao? Đối với mọi người, Gia Hào thật sự là gì vậy? Anh ấy sẽ như thế nào nếu biết chuyện bạn bè, vợ sắp cưới và cả mẹ ruột của anh ấy đều là…những kẻ dối trá.

An Nhiên cắn chặt môi để không phải hét lên vì sự căm phẫn cô đang đè nén trong lòng.

- Anh xin lỗi..

- Mọi chuyện đã quá muộn rồi.- An Nhiên lạnh lùng- Bây giờ cái gọi là sự thật cũng đã quá muộn để có thể nói ra, lời xin lỗi của anh cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Khôi Nguyên nhìn An Nhiên đầy tuyệt vọng, anh biết rằng từ bây giờ đến cả việc ở bên cạnh cô với tư cách là một người bạn cũng là điều không thể. Anh đã gây cho cô một vết thương quá lớn, tình yêu của anh dành cho cô thật sự không còn cơ hội để bước tiếp. Anh đã từng cho rằng tình yêu chân chính là phải thành toàn cho đối phương cũng như anh đã làm cho Thục Quyên, nhưng đối với An Nhiên thì không hiểu sao anh lại không thể dễ dàng từ bỏ như vậy, kết quả là chính tay anh đã phá hủy tất cả..