Một Thời Thương Nhớ

Chương 28

Cuối cùng thì cánh đồng hoa mà chú tài xế nói đã hiện ra phía trước, An Nhiên ngỡ ngàng nhìn khung cảnh thật quen thuộc vừa lạ lẫm trước mắt, quen thuộc vì mấy năm trước khi còn là hướng dẫn viên du lịch cô đã từng dẫn đoàn đến đây, cả một vườn hoa rộng lớn với vô số bông hoa Thuỷ Vu đủ màu sắc, lạ lẫm vì đã có khá nhiều sự thay đổi xung quanh khu đất trồng hoa. Những căn chòi được lợp bằng cỏ tranh được dựng lên như có chủ đích, vì trong những căn chòi nhỏ này đề được kê một bộ bàn ghế bằng gỗ, nhìn thật dân dã và bình yên, như dành cho những ai muốn dừng chân nghỉ mát.

- Khi nào xong việc thì gọi chú tới đón nha. Tiện đường chú ghé thăm ông bạn ở gần đây.- Chú tài xế cười thân thiện căn dặn.

- Dạ, vậy chứ cứ thong thả nha, khi nào xong cháu sẽ gọi.- An Nhiên lễ phép gật đầu rồi đưa tay ra hiệu tạm biệt.

An Nhiên bước đến bên cạnh Gia Hào, anh đang đứng trầm ngâm mặt hướng về cánh đồng hoa phía trước, An Nhiên ngập ngừng:

- Người anh hẹn đó, khi nào đến?

- Bây giờ là mấy giờ rồi?- Gia Hào khẽ giọng.

An Nhiên đưa tay xem đồng hồ:

- Chín giờ mười phút.

Gia Hào gật nhẹ đầu đoạn cầm cây gậy dò đường dợm bước, An Nhiên vội vàng đỡ lấy tay anh:

- Để tôi giúp cho...

- Nhờ cô.. mô tả cho tôi cảnh vật trước mắt được không?

Một cảm giác không tên khẽ nhói lên trong ngực An Nhiên, tay cô cầm tay áo của anh, nuốt vội cảm xúc đang nghẹn trong cổ họng xuống, cô lấy lại giọng vui vẻ:

- Trước mặt anh là cánh đồng hoa rất lớn, rất đẹp. Tôi chỉ biết tên hoa này là hoa Thuỷ Vu thôi, nhiều màu sắc lắm: trắng nè, vàng nè, hồng phấn nè... Ở giữa cánh đồng hoa đó có một căn nhà nhỏ màu xanh, có một lối đi nhỏ dẫn vào căn nhà đó.- Đoạn như nhớ ra điều gì cô nói nhỏ giọng- Nói anh nghe một bí mật, tôi từng đến đây rồi đó.

Gia Hào nhìu mày:

- Thật sao?

- Thật- An Nhiên gật đầu khẳng định- Mấy năm trước rồi, lúc đó căn nhà bên kia kìa, còn bị một tấm lưới đen khổng lồ bao quanh kia và còn biển cấm vào nữa.

- Ồ, tấm lưới đen khổng lồ.- Cùng theo câu nói phụ hoạ mang chút “mùi” châm chọc, Gia Hào bật cười trước giọng điệu như đang kể chuyện cổ tích của An Nhiên.

An Nhiên khẽ liếc xéo Gia Hào một cái, nhưng sau đó cô lại tủm tỉm cười vì từ bao giờ, tay anh đã thật tự nhiên nhẹ nhàng cầm lấy khuỷu tay nhỏ nhắn của cô, trong phút chốc cô bỗng nhiên ước gì con đường này cứ dài mãi.

- Mình đi vào căn nhà đó đi.- Giọng Gia Hào nhẹ tênh.

- Căn nhà đó sao?- An Nhiên hồ nghi ngước nhìn Gia Hào

- Ừm, người tôi muốn gặp ở trong đó.

Hai người vừa đi, An Nhiên vừa không ngừng mô tả cảnh vật xung quanh cho Gia Hào “tưởng tượng”, và Gia Hào không hề biết rằng An Nhiên “xấu xa” tự cảm thấy hạnh phúc với cảm giác được làm đôi mắt của anh.

Khi hai người đứng trước cánh cửa của căn nhà màu xanh, An Nhiên tò mò quay sang Gia Hào:

- Anh quen chủ ở đây sao?

- Hình như là vậy.- Gia Hào trả lời như không trả lời

Rồi người đàn ông trung niên mặc bộ đồ lao động màu xám tro, chân mang đôi ủng còn ướt nước xuất hiện từ phía bên hông nhà, mắt ông không giấu được sự xúc động:

- Cậu chủ!

An Nhiên tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mặt dù đã hơn ba năm nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đã từng bắt gặp cô “vô ý đột nhập nhà dân” khi ấy, nhưng ông ta vừa gọi Gia Hào là gì chứ? Lẽ nào..

Gia Hào vẫn ánh mắt vô thức hướng về phía, đôi mày nhíu khẽ:

- Chú là chú Sáu?

- Đúng rồi, chú Sáu đây, cậu vẫn nhớ đúng không?- Người đàn ông tiến về phía Gia Hào cầm lấy bàn tay anh xiết nhẹ.

- Xin lỗi... chắc chú đã nghe mẹ tôi nói, chuyện tôi không thể nhớ được những chuyện trước đây...

Bỗng dưng, An Nhiên nghe đâu đó một sự bất lực trong giọng nói của Gia Hào, người đàn ông lau vội giọt nước mắt chực tràn nơi khoé mắt, vỗ vỗ vai Gia Hào:

- Không sao, không sao, ơn trời, cậu còn khoẻ mạnh như vậy đã là may mắn lắm rồi, mời cậu vào trong nhà, rồi từ từ nói chuyện.

Lúc này, An Nhiên sau một lúc ngỡ ngàng, cô sực tỉnh vội khẽ tiếng:

- Vậy anh với chú nói chuyện nha, tôi đứng ở ngoài đây đợi.

Đoạn cô định dợm bước tránh mặt đi thì Gia Hào đã gọi giật lại:

- Không sao, cùng vào trong với tôi.

Sau đó anh hướng về nơi chú Sáu:

- Cô ấy là bạn tôi.

Chú Sáu mỉm cười gật gật đầu, rồi mặc dù chú có nhã ý muốn dẫn đường cho Gia Hào, nhưng anh cứ một mực cầm chặt cánh tay của An Nhiên. An Nhiên rất bất ngờ về cách cư xử lạ lùng này của Gia Hào, nếu như là bình thường thì không có gì là lạ vì anh với cô không phải là người xa lạ, nhưng hiện tại, chẳng phải anh không còn nhớ gì hay sao? Đối với anh, cô chẳng phải chỉ là một người vừa mới quen chưa đầy bốn mươi tám tiếng sao? Tuy trước đây, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc về nơi này, nhưng theo cách chào hỏi vừa rồi của chú Sáu, không khó nhận ra hai người đã từng có mối quan hệ thân thiết.

****

Nói đây là một căn nhà thì không đúng lắm với cách bài trí bên trong, nó giống như một văn phòng làm việc thì đúng hơn, so với ba năm trước nơi đây không thay đổi là mấy. Vẫn kệ sách lớn chất đầy những cuốn sách về sinh vật học, An Nhiên mơ hồ nhận ra chẳng trách cảm giác năm ấy của cô đối với những thứ này thật quen thuộc, thì ra Gia Hào thật sự đã từng ở đây.

Tiếng chú Sáu đều đều vang lên:

- Mấy ngày trước bà chủ có gọi về nói với tôi là cậu sẽ về nước, nhưng tôi không nghĩ cậu về sớm vậy.

Gia Hào như chăm chú lắng nghe từ chữ trong câu nói với vừa rồi của người đàn ông đối diện, giọng anh trầm thấp:

- Vì tôi cũng muốn giải quyết một lần luôn.

- Theo lời trợ lý của cậu thì tôi đã chuẩn bị hết rồi, giấy tờ cũng đã công chứng xong, chỉ cần chữ ký của cậu là xong.

Không đợi phản ứng của Gia Hào, chú Sáu lại lên tiếng, giọng buồn buồn:

- Nhưng cậu thật sự định bán thật sao? Chỗ nãy từng là tâm huyết của cậu, tôi và bà nhà cũng đã gắn bó ở đây lâu rồi, giờ nói bỏ thiệt tình là không nỡ.

- Không- Gia Hào lên tiếng, giọng dứt khoát- Đó chỉ là lý do để tôi trở về đây thôi.

Khi An Nhiên và chú Sáu chưa kịp hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói của Gia Hào thì từ phía trong đã có tiếng bước chân đi ra.

- Mời cậu chủ uống nước.

Giọng miền tây ngọt ngào của người phụ nữ trung niên vang lên khiến An Nhiên bất giác quay đầu lại, người phụ nữ ngũ tuần mặc chiếc áo bà ba đen giản dị, đặt chiếc khay bưng trà lên bàn, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Gia Hào:

- Đúng là ông trời có mắt, tôi đã.. cầu trời khấn phật cho cậu bình an trở về- Giọng bà nghẹn ngào,không giấu được sự xúc động.

Gia Hào gật nhẹ đầu đáp lễ, chú Sáu đẩy ly trà đến trước mặt Gia Hào, rồi quay sang người phụ nữ:

- Bà này, cậu chủ về là vui, sao lại khóc chứ.

- Cái ông này, tui khóc là vì tui vui quá mà.

Đoạn bà ngước lên đăm đăm nhìn An Nhiên:

- Cô đây là..

- Là bạn của cậu chủ.- Chú Sáu nhanh miệng cắt ngang câu hỏi, rồi nhìn sang An Nhiên- Đây là vợ của tôi, người ta hay gọi bả là thím Sáu.

An Nhiên gật đầu mỉm cười:

- Dạ, chào thím Sáu.

Người đàn bà nhìn An Nhiên chăm chăm cau mày rồi thật nhanh chóng hai hàng chân mày lại giãn ra, ánh mắt sáng rỡ:

- A, là cô gái này nè.

Người phụ nữ nói như reo, khiến Gia Hào và chú Sáu ở bên cạnh không khỏi giật mình quay sang chờ đợi, An Nhiên cũng không tránh khỏi ngạc nhiên:

- Thím đã từng gặp cháu sao?

- À, không- Người phụ nữ lắc đầu.

- Cái bà này tao lao thiệt chứ.- Chú Sáu đứng bên cạnh gắt nhẹ.

- Tui chưa gặp, nhưng mà tui thấy hình cổ được treo trong phòng cậu chủ.

Ly trà trong tay Gia Hào như bị mất thăng bằng bị suýt rơi xuống bàn, ánh mắt anh đăm đăm hướng về phía cô, trong phút chốc không hiểu sao An Nhiên cảm giác như Gia Hào đang thật sự nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt ấy là sao? Hoài nghi? Căm phẫn? Hay là đang trách móc? Nhưng trên hết là nó khiến An Nhiên cảm thấy bất an tột độ.Giọng anh lạnh ngắt:

- Cô ấy là ai?