“Đúng vậy, ta từng ở thành Bạch Vân của chúng ta từng gặp qua người thanh niên này, nhưng ta không dám khẳng định có phải là anh ta hay không, vẫn cần phải xác nhận một chút.”
Chu bổ đầu trong mắt có chút nghi hoặc, bởi vì người thanh niên trên vai người đá sắc mặt quá nhợt nhạt rồi, Chu bổ đầu có chút không cách nào xác nhận.
Vì vậy anh không nói kết quả, mà dự định sau khi xác nhận, mới nói cho mọi người biết.
“Cứu...cứu mạng.”
Trong đất truyền tới âm thanh yếu ớt, âm thành có chút buồn nản, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Đám bổ khoái nghe âm thanh này, quay đầu hướng về phía Lôi Hổ đang cắm mặt vào đất, mọi người không có ý cứu anh ta, mà ngược lại lặng lẽ quan sát.
“Mau cứu ta, dưới đất có hòn đá nhọn, ta bị đâm, đau chết ta rồi.”
Âm thanh yếu ớt vang lên, mọi người sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới vụ này.
“Đâm đến đâu rồi?”
Chu bổ đầu nghi ngờ hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua Lôi Hổ, rất nhanh nhìn trúng một vị trí không nên xuất hiện.
Lập tức.
Trong mắt của Chu bổ đầu liền có chút cổ quái, sắc mặt cũng trở nên vô cùng đặc sắc.
Các bổ khoái xung quanh cũng phát hiện ra điểm bất thường, sắc mặt ai cũng thẫn thờ.
Tên bổ khoái trẻ nhất không kìm được mà hỏi: “Hắn lại bị đâm ở đó...hắn liệu có trở thành thái giám?”
“Chắc là sẽ như vậy, chúng ta có cần cứu hắn không?”
“Không phải cứu, quan trường hắc ám, không ai có thể cứu nổi Lôi Hổ đã chết.” Chu bổ đầu nói xa xôi.
“Cũng phải!”
Mọi người gật đầu đồng ý, ai cũng không có ý muốn cứu, ngược lại lặng lẽ đứng nhìn, cho đến khi Lôi Hổ tắt thở.
Ở một nơi khác.
Trong sơn cốc Quái Thạch.
Tay trái Tần Nguyệt ôm lấy bụng đang chảy máu mà chạy, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem đầy lo lắng.
Phía sau cô.
Hơn năm mươi tên tai chuột đang đuổi theo, dẫn đầu là một lão già mặt dữ tợn, trong tay còn cầm một túi trữ vật.
“Ngươi không chạy thoát được đâu, mau giao ra Dung Tâm Quả, ta có thể cho ngươi một con đường sống.” Lão già vừa đuổi, vừa hét lớn.
“Dung Tâm Quả là cho sư tôn, các người ai cũng đừng mong cướp được.”
Tần Nguyệt lạnh lùng đáp lại, bàn tay phải mịn màng nắm chặt hai quả Dung Tâm Quả, cố gắng bảo vệ.
Lúc gϊếŧ rắn khổng lồ vượt cấp, cô vừa mới cầm lấy Dung Tâm Quả, còn chưa kịp đặt vào trong túi trữ đồ, đã có người trộm mất túi rồi.
Vì bảo vệ Dung Tâm Quả, cô phải chịu mất một đao trọng thương, túi trữ đồ cũng bị cướp đi.
Nhưng Dung Tâm Quả đã bảo vệ được, đã khiến Tần Nguyệt rất vui mừng rồi, bởi vì nó là thứ Tần Nguyệt muốn đưa cho sư tôn, chỉ cần bảo vệ tốt thứ đưa cho sư tôn, cô đã mãn nguyện rồi.
“Đúng là ngu xuẩn, đợi gϊếŧ được ngươi, chúng ta có thể có được Dung Tâm Quả, mau gϊếŧ chết nó.”
Giọng lão già phẫn nộ, trong giọng nói đầy sự lạnh lùng và sát khí.
Tần Nguyệt nghe vậy, vội vàng tăng tốc độ chạy, khuôn mặt trắng bệnh, càng nhợt nhạt.
Vèo vèo vèo vèo!
Hàng chục ám khí từ phía sau bay tới, mục tiêu nhắm vào tấm lưng gầy gò của Tần Nguyệt, những ám khí này có độc, nếu bị đâm trúng chắc chắn sẽ có chuyện.
Vào thời khắc quan trọng, Tần Nguyệt toàn lực gia tăng tốc độ, dựa vào kinh nghiệm mà né tránh những ám khí này.
“Ngươi chạy không thoát đâu, trước mặt công lực tông sư, mọi cố gắng của ngươi đều vô ích thôi, hơn nữa ngày càng có nhiều tộc nhân đuổi đến, mau chóng giao ra Dung Tâm Quả, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ngươi đừng có mơ! Dù có chết, ta cũng không đưa Dung Tâm Quả cho ngươi!”
Tần Nguyệt lại cự tuyệt, thứ thuộc về sư tôn, cô không bao giờ giao cho bất kỳ ai, cho dù là chết cũng phải bảo vệ tốt Dung Tâm Quả.
“Đúng là tìm đến cái chết, vậy để lão phu tự mình giải quyết ngươi!”
Vèo!
Lão già đó bỗng nhiên chạy nhanh hơn, giống như sao băng bay nhanh qua, một quả cầu đỏ như máu kết tụ trong lòng bàn tay hắn.
Đây là năng lực chỉ có công lực tông sư mới có, có thể ngưng tự khí huyết ngoài cơ thể, có thể công kích từ xa.
“Chết!”
Quả cầu máu bay cực nhanh, bỗng nhiên đánh vào phía sau lưng của Tần Nguyệt.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh, Tần Nguyệt cho dù đã cẩn thận né tránh, nhưng cũng không thể né tránh nổi đòn tấn công của quả cầu đỏ, bị nó đánh rất mạnh vào lưng.
Bụp!
Thân thể nhỏ bé của Tần Nguyệt bị đánh bay đi, lăn trên đất vài vòng rồi mới dừng lại, sau đó nghiêng đầu nôn ra máu.
Lập tức.
Khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của Tần Nguyệt ngày càng nhợt nhạt, không có chút tia máu nào, khí tức toàn thân đều nản đến cực điểm, thậm chí đến ý thức cũng có chút mơ hồ.
Quan trọng là tộc chuột truy sát đến nơi, bao vây hoàn toàn cô, Tần Nguyệt hoàn toàn chìm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
“Thật là muốn chết mà, sớm đã nói cô chạy không thoát rồi, còn muốn chạy, nói cho cô biết, tộc nhân chúng ta có hàng vạn người, rất nhanh sẽ tập hợp ngày càng nhiều, cô không thể chạy thoát được đâu, ha ha ha.”
Lão già tộc chuột cười điên cuồng ngang ngược, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Nguyệt, nhấc chân lên tàn nhẫn giẫm lên bàn tay trắng trẻo của Tần Nguyệt.
Ầm ầm!
Bóng đen đột nhiên xuất hiên trong không trung, che kín ánh mặt trời.
Khi bọn chúng đang không kịp phản ứng, một vật khổng lồ ầm ầm giáng xuống, một tiếng bùm chấn động xung quanh, khiến những tên tộc chuột xung quanh đứng không vững.
Bọn tộc chuột vẫn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, vật to lớn đó đã nắm hai tay khổng lổ mạnh mẽ, tàn nhẫn đập những tên tộc chuột có mặt ở đó, giống như một cái máy chiến đấu điên loạn đập xuống.
Lão già tộc chuột bị một quyền đập xuống bay ra, những tên còn lại cũng bị đập đến mức máu chảy thành sông, kêu than không ngừng.
Những khu xung quanh cũng bị chấn động theo, đến đất xung quanh cũng bay lên theo từng cái đập xuống, đá vỡ bay tung tóe.
Tộc chuột bị đập điên cuồng, theo chấn động của đất.
Một thanh niên mặc áo trắng đến bên cạnh Tần Nguyệt, cẩn thận bế cô lên, sau đó nhảy lên một hòn đá to.
“Đừng sợ, là ta!”
Lý Hiên cho Tần Nguyệt ăn một viên đan dược, rồi lại lấy thuốc bột trị thương bôi lên vết thương trên bụng của cô, lợi dụng phong ấn tạm thời phong ấn vết thương.
“Sư tôn!”
Tần Nguyệt đang có chút mơ hồ nhìn thấy Lý Hiên, khuôn mặt lấm lem của cô lập tức mỉm cười, cầm chặt tay phải từ từ nâng lên, đặt trước mặt Lý Hiên.
“Sư tôn, đây là quà tặng cho người.”
Theo giọng nói yếu ớt, tay phải Tần Nguyệt đang nắm chặt mở ra, lộ ra hai quả Dung Tâm trong lòng bàn tay, hai quả Dung Tâm đến bụi cũng không bám lên được.
Nhìn thấy Dung Tâm Quả nguyên vẹn như vậy, lại thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tần Nguyệt khẽ cười, quần áo thì bị nhuốm máu.
Trong lòng Lý Hiên thấy nhói, anh hít một hơi thật sâu, lại lần nữa nhìn Tần Nguyệt trong lòng mình, ôn nhu nói.
“Nghỉ ngơi đi, việc còn lại giao cho ta là được rồi.”
“Vâng.”
Tần Nguyệt quá yếu rồi, vốn dĩ việc gϊếŧ rắn khổng lồ vượt cấp đã khiến cô hao phí rất nhiều sức lực rồi, sau đó lại bị trọng thương, bị truy sát, cô sớm đã mệt mỏi không chịu đựng nổi, tinh thần uể oải.
Hiện giờ nằm trong lòng sư tôn, cô an tâm vô cùng, vì vậy rất nhanh đã co lại trong lòng Lý Hiên, ngủ rất sâu.
Lý Hiên ôm Tần Nguyệt giống như một cô công chúa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tộc chuột phía dưới.
“Gϊếŧ chết hết bọn chúng, một đứa cũng không được bỏ sót!”