Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Đại Thúc Là “Thê Quản Nghiêm”

Chương 2: Sinh Con

“Cái gì?”

Bạch Thanh Thanh sửng sốt, đầu óc có chút choáng váng.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, giải thích: "Hoắc phu nhân, tôi là Bạch Thanh Thanh, không phải Bạch Đình Đình. Vốn dĩ hôm nay người được gả cho Hoắc Cảnh Úc là Bạch Đình Đình, mẹ kế tôi sau khi biết Hoắc Cảnh Úc là người thực vật, liền đánh thuốc mê bắt ép tôi tới đây.”

Nhưng Thẩm Tú Phân không chút dao động trước lời giải thích của Bạch Thanh Thanh.

"Ta không quan tâm Bạch thị đưa tới là vị tiểu thư nào, ta chỉ muốn cô sinh cho Cảnh Úc một đứa con, đây mới là chuyện quan trọng nhất!"

Thẩm Tú Phân chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Bạch Thanh Thanh, lúc này bà đã không còn vẻ dịu dàng như lúc nãy nữa.

“Ta biết cô không muốn làm goá phụ, nhưng chỉ cần cô sinh cho Cảnh Úc một đứa con, ta liền để cô rời đi. Và nếu cô có yêu cầu gì, ta đều có thể giúp. Thậm chí, ta cũng có thể giúp cô đoạt lại Bạch thị.”

Khi Bạch Thanh Thanh được đưa tới, Thẩm Tú Phân liền biết cô dâu đã bị đánh tráo rồi. Vì vậy, bà cho người điều tra rõ nội tình ở Bạch thị.

Mà những lời này của bà, đã thành công đánh mạnh vào tim Bạch Thanh Thanh.

Kể từ khi mẹ cô qua đời, Lâm Ngọc Quyên và Bạch Đình Đình chính thức bước vào nhà, mà hiện tại sức khỏe của ba cô không tốt và còn đang nằm viện. Mọi việc trong nhà đều bị Lâm Ngọc Quyên kiểm soát, về sau Bạch thị cũng rất có khả năng sẽ rơi vào tay mẹ con này. Nếu thật sự có thể được Hoắc gia trợ giúp......

Thấy Bạch Thanh Thanh bắt đầu do dự, Thẩm Tú Phân nhẹ nhàng nói: “Ta cho cô suy nghĩ một thời gian.” Dứt lời, Thẩm Tú Phân liền rời khỏi phòng.

Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Bạch Thanh Thanh và Hoắc Cảnh Úc hai người. Bạch Thanh Thanh ngồi trở lại giường với vẻ mặt phức tạp, không cẩn thận đυ.ng phải đầu ngón tay ấm áp của Hoắc Cảnh Úc. Cô quả thật muốn dựa vào Hoắc gia để đoạt lại Bạch thị, nhưng không có nghĩa là cô nguyện ý sinh con cho người đàn ông này. Cô là một người sống, không phải là một cỗ máy sinh sản! Càng không thể vì Bạch thị mà huỷ hoại cuộc sống của mình. Cô tin mẹ ở trên trời nếu có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy cô biến thành như vậy.

Liếc nhìn Hoắc Cảnh Úc nằm bất động trên giường, đột nhiên, Bạch Thanh Thanh bỗng nảy sinh một ý nghĩ trong đầu. Cô không chút do dự đưa tay cởi sạch quần áo trên người Hoắc Cảnh Úc. Cô muốn cứu Hoắc Cảnh Úc tỉnh lại! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp phù tàn, chỉ cần Hoắc Cảnh Úc có thể bình phục, cô xem như là đại công thần của Hoắc gia rồi. Đến lúc đó, Hoắc Cảnh Úc có thể đi tìm người phụ nữ mình thích, sinh con cho hắn.

Bạch Thanh Thanh khá tự tin với y thuật của mình. Cô kế thừa kỹ thuật trung y của mẹ mình, hiện tại cũng đang theo học ngành y, với cương vị là một bác sĩ chuyên nghiệp tố dưỡng cao, Bạch Thanh Thanh đã thấy qua biết bao nhiêu thân thể. Nhưng giờ phút này, đối mặt với Hoắc Cảnh Úc như vậy, cô vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần. Thật đúng là phung phí của trời, khuôn mặt anh tuấn như vậy, thân hình hoàn mỹ như vậy, bây giờ lại trở thành một người thực vật. Bạch Thanh Thanh kiểm tra sơ bộ cho Hoắc Cảnh Úc, cũng đại khái hiểu được tình hình sức khoẻ của hắn, bất quá trước khi trị liệu cho Hoắc Cảnh Úc, Bạch Thanh Thanh cần để cho cơ bắp hắn được thả lỏng thư giãn, mà cách tốt nhất dĩ nhiên là mát-xa.

“Thật không ngờ đại thiếu gia Hoắc gia lại biến thành một người thực vật…” Bạch Thanh Thanh khẽ lẩm bẩm, tay bắt đầu xoa bóp cơ thể cho Hoắc Cảnh Úc.

“Hoắc đại thiếu gia, anh nhất định phải tỉnh lại sớm một chút, như vậy tôi mới có thể rời khỏi nơi này sớm một chút.” Nói tới đây, Bạch Thanh Thanh thoáng ngẩn người. Hiện tại ba mình bệnh nặng, Bạch thị cơ hồ bị Lý Ngọc Quyên nắm giữ trong tay, cô phải làm sao mới có thể đoạt lại Bạch thị đây? Bạch Thanh Thanh đang ngẩn người, mãi mê suy nghĩ, nên không phát hiện tay mình sắp di chuyển đến một nơi nguy hiểm. Cho đến khi cảm giác được có gì đó dưới lòng bàn tay lặng lẽ có biến hóa, cô mới giật mình hoàn hồn lại.

Bạch Thanh Thanh kinh ngạc. Cúi đầu xuống, cô mới phát hiện Hoắc Cảnh Úc lại...

“Khụ khụ...... Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Bạch Thanh Thanh hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên che mặt, nhưng như thể ý thức được điều gì, vội vàng đưa hai tay ra sau lưng. Nhưng cho dù Bạch Thanh Thanh nói gì, giải thích gì đi nữa, thì trong phòng cũng không có ai đáp lại cô. Một căn phòng trống rỗng, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng và nhịp tim của Hoắc Cảnh Úc. Bạch Thanh Thanh khẽ nhắm mắt thu lại tầm nhìn.

Lúc này bỗng có người gõ cửa phòng, bên ngoài truyền đến giọng nói của một người làm: “Đại thiếu phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong.”

Sau khi định thần, Bạch Thanh Thanh đáp lại người bên ngoài, nhanh chóng mặc lại quần áo cho Hoắc Cảnh Úc, sau đó mở cửa theo người đó xuống lầu.

Bữa tối rất phong phú.

“Đại thiếu phu nhân, đây là phu nhân giao phó nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho cô.” Người làm vừa nói vừa cung kính giúp Bạch Thanh Thanh kéo ghế, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.

“Đặc biệt chuẩn bị cho tôi?" Nghe được câu này, Bạch Thanh Thanh có chút kinh ngạc.

Lúc trước ở Bạch thị Lâm Ngọc Quyên nắm quyền, cô không được coi trọng chút nào, thậm chí, đôi khi đồ ăn chừa cho cô không phải lạnh ngắt thì cũng là ô thiu, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày được người khác coi trọng như vậy.

“Chỉ là chúng tôi không biết khẩu vị của cô thế nào, nên làm trước những món này, nếu cô có gì không hài lòng, xin nói ra cho chúng tôi biết, lần sau chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm.”

“Không sao, không sao, tôi ăn ăn xong liền đi......” Nếu không phải là quá đói, Bạch Thanh Thanh cũng không có ý định ở lại ăn cơm.

Nhanh chóng dùng xong bữa tối, Bạch Thanh Thanh cũng không trở về phòng, trong khoảng thời gian này cô dự tính sẽ ở lại trường học. Cô vốn không phải là vợ của Hoắc Cảnh Úc, đương nhiên sẽ không ở lại Hoắc gia. Nhưng Bạch Thanh Thanh không ngờ rằng, khi cô vừa đứng dậy khỏi bàn ăn, thì một trong số người làm đưa tay ngăn cản không cho cô đi.

“Đại thiếu phu nhân, mời cô trở về phòng.”

Bạch Thanh Thanh khẽ nhíu mày: "Tôi sẽ không ở đây, đại thiếu phu nhân của các cô cũng không phải là tôi.”

Nhưng người làm không vì lời nói của cô mà nhường đường, máy móc lặp lại lời lúc nãy: "Đại thiếu phu nhân, mời cô trở về phòng.”

“Các cô đây là muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi sao?” Bạch Thanh Thanh bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cô đây là lỡ lên thuyền giặc rồi sao?

“Hoắc phu nhân đang ở đâu?”

Lúc này, từ phía sau truyền tới giọng nói của Thẩm Tú Phân: "Cô muốn tìm ta?"

Bạch Thanh Thanh quay đầu, thấy Thẩm Tú Phân đang đứng ở hành lang cầu thang, khi nghe Bạch Thanh Thanh hỏi, bà nhấc chân đi xuống, lướt qua Bạch Thanh Thanh, đi thẳng đến bên ghế sô pha ngồi xuống.

“Hoắc phu nhân, tôi muốn nói chuyện với bà.” Ánh mắt Bạch Thanh Thanh sáng lên, kiên định nói: "Tôi sẽ không kết hôn với Hoắc Cảnh Úc, lại càng không sinh con cho hắn.”

Thẩm Tú Phân sau khi nghe cô nói xong, có chút tức giận, cao giọng nói: “Bạch thị gả cô tới đây, thì cô chính là vợ của Cảnh Úc, điều này không thể thay đổi.”

“Hoắc phu nhân, có phải chỉ cần có thể làm cho Hoắc Cảnh Úc bình phục thì tôi có thể rời khỏi Hoắc gia?” Bạch Thanh Thanh còn cố ý nhấn mạnh: “Tôi có thể chữa khỏi cho Hoắc Cảnh Úc.”

Bạch Thanh Thanh nghĩ hiện tại chỉ cần cô đưa ra điều kiện này, Thẩm Tú Phân bất luận thế nào cũng sẽ đáp ứng cô. Bởi vì, cô cho rằng điều mà Thẩm Tú Phân quan tâm không phải là đời sau, mà là Hoắc Cảnh Úc. Thế nhưng không ngờ, Thẩm Tú Phân lại trực tiếp cự tuyệt: "Ta không đồng ý.”