Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 37

Từ lần đó, Vân Ninh không còn gặp mặt hay nói chuyện với anh nữa. Anh gọi hay nhắn tin cô cũng không trả lời. Đoạn ký ức về anh giống như một loại virus xâm nhập vào não bộ và trái tim cô, khiến cô dằn vặt và đau đớn mỗi đêm ép chính mình phải bật lên cơ chế phòng vệ.

Mẹ cô đã an tâm hơn rất nhiều. Thi thoảng bà lại lén mở cửa kiểm tra, thấy cô đang nằm ngoan ngoãn nằm trên giường, đi đâu bà cũng đều đưa đón cô đi. Cô lấy mẹ cô làm vách ngăn để khiến Hải Đông không thể tiếp cận cô được nữa.

Số lượng tin nhắn và cuộc gọi của anh mỗi ngày một tăng lên, đều bị cô xem rồi tảng lờ tất thảy. Cô có cảm giác mình lại quay về thời học lớp 6, bỏ mặc tất cả mọi người, tất cả mọi thứ, không màng gì nữa cả. Ít ra thì thời điểm đó, cô còn có Đông Đông.

Giờ cô đã chẳng còn lấy một ai nữa.

“Điểm Ielts đã có rồi. Cậu có muốn đi lấy bằng với tớ không?” – Thang Viễn nhắn cho cô.

Thang Viễn và cô thi cùng đợt. Đã hơn một tuần rồi cô không ra khỏi nhà. Vân Ninh không nhớ nổi mình đã ở nhà làm gì, sống ra sao cho hết một tuần đó.

“Cậu không được làm càn với tớ như lần trước nữa đâu. Nếu cậu hứa với tớ, thì tớ sẽ đi”.

“Được, tớ hứa”.

“Vậy cậu qua đón tớ đi”.

Mẹ cô vừa hay tin Thang Viễn qua thì mừng lắm còn gọi cho bà cô để báo tin vui. Không hiểu bằng cách nào đó mà anh làm cho cả nhà cô say mê như điếu đổ. Bà cô đã lên luôn mẫu thiết kế váy cưới cho cô luôn rồi. Chỉ cần cô gật đầu một cái, ngày mai có thể tổ chức hôn lễ ngay.

Thục Quân thấy cô đi xuống với cái áo thun và quần cộc jeans liền bắt cô lên thay ngay đồ lại.

“Con chỉ đi lấy tấm bằng rồi về thôi mà. Có cần phức tạp vậy không?”.

“Phải phức tạp vậy chứ! Có ai lại đi hẹn hò mà ăn mặc thế này không? Bình thường con ăn mặc đi học vẽ còn đẹp hơn thế này. Hôm nay sao vậy?”.

Mẹ cô cứ cằn nhằn miết, khiến cô không có cách nào khác, đành phải thay đồ. Cái váy bồng bềnh mà tiếp theo cô mặc cũng bị bà chê, bắt phải lên thay lại. Kết quả là bà tự ý vào đến phòng cô chọn từ đồ lót đến váy cho cô thay.

“Tối nay không cần về nhà nữa cũng được”.

Mẹ đang đùa cô sao?

“Từ khi nào mà mẹ trở nên cởi mở vậy chứ?”.

“Còn nói nữa. Thang Viễn tốt như vậy, con thấy được thì tranh thủ thời cơ mà hốt đi, không có lại bị người khác cuỗm mất. Đừng có như chú Đông con với mẹ, lần lữa cả cuộc đời rồi vẫn chẳng ra gì”.

“Mẹ không định cưới chú ấy nữa rồi sao?”.

Mẹ cô rất bình thản trả lời.

“Hồ Tiểu Diệp về rồi, ai đấu lại cô ta chứ? Cô ta có được trái tim của chú con, lại rành chuyện giường chiếu, không thiếu thủ đoạn. Cô ta chính là loại ác phụ trong phim truyền hình đó. May là Lạc Lạc là do một mình chú con nuôi chứ nếu không, thì chắc mẹ cũng không để hai đứa chơi với nhau”.

Kinh khủng đến vậy? Mấy ngày vừa rồi cô có lên mạng, kiếm được không ít thông tin về Hồ Tiểu Diệp. Cô ta dẫu sao cũng là một siêu mẫu nổi tiếng. Báo chí đưa tin không ít về cô ta. Thông tin đa số đều là scandal mua bán da^ʍ…

Hải Đông thích loại người như vậy?

Thang Viễn đứng bên ngoài, đã chờ cô khá lâu rồi. Tất cả đều là do mẹ cô chọn đồ quá kỹ.

“Xin lỗi, để cậu chờ lâu…”

“Không sao, thấy cậu sửa soạn như vậy. Tớ rất vui” – Cậu ta cứ nhìn cô tủm tỉm cười mãi.

“Mẹ tớ bắt đó”.

Chiếc xe chở cô và Thang Viễn chạy ngang qua nhà anh. Cô ngó qua cửa số thì thấy anh đang đứng trước nhà khoanh tay chờ đợi, giống như đã biết trước cô sẽ đi ngang qua vậy. Ánh mắt chạm nhau, cô hoảng hồn, rụt người về phía sau.

Lấy bằng xong thì cô cùng Thang Viễn đi qua trung tâm thương mại kiếm gì đó nhét bụng.

“Mãi mới thấy cậu cư xử giống tiểu thư của đại gia tộc được một lần”.

“Không ăn xiên bẩn thì được gọi là tiểu thư rồi sao?”.

Dạo này cô kiếm được ít tiền nhờ đi làm người mẫu ảnh cho bà cô. Tiêu xài cũng có phần dư dả hơn xưa.

“Đại loại thế”.

Cô cố không màng đến ánh mắt ngây ngốc mà Thang Viễn dành cho mình. Có cảm giác cậu ta cứ ngồi ngắm cô thôi đã đủ no rồi vậy.

“Mau ăn đi!”.

Vân Ninh gắp thức ăn cho cậu ta nhằm thuyên chuyển bớt sự chú ý, mà ai ngờ đâu ngẩng mặt lên thì trông thấy Hải Đông đang đi tới. Chẳng cần chờ ai nói năng gì, anh kéo ghế tự ý ngồi xuống.

“Ta ngồi đây ăn được chứ? Hi vọng không làm phiền đến cuộc vui của hai người”.

Đi theo cô cả một quãng đường tới tận đây ư? Xem ra anh vất vả rồi.

Vân Ninh cố tình lờ tịt đi anh. Thang Viễn vừa lúng túng vừa buồn cười. Thái độ của cô khiến anh tức hơn nữa, liền bỏ ghế sang ngồi cạnh, đẩy cô vào trong.

“Chú…”.

Cô nói rồi lại không nói nữa. Cằm vừa quay về lại bị anh nắm lấy.

“Thế nào? Có gì thì nói đi”.

Thang Viễn ở phía đối diện, cứ không ngừng bỏ đồ ăn vào miệng như đang xem kịch, có vẻ rất hứng thú.

“Chú, mọi người đều đang nhìn. Chú mau buông con ra” – Cô nắm lấy cổ tay anh kháng cự.

“Cả một tuần con không nói chuyện với ta. Đây là câu đầu tiên mà con nên nói sao?”.

Cô hoang mang tột độ, không biết nên đáp lại thế nào. Ở đây còn có biết bao nhiêu người, cô thật sự muốn nói với Hà Hải Đông. Có thể tiết chế một chút được không?

“Chú và Tiểu Ninh cãi nhau ạ? Kì lạ, cháu nói chuyện với Tiểu Ninh mỗi đêm mà không nghe cô ấy nhắc đến chú”.

Thang Viễn! Cô thảng thốt.

Cậu ta đang cố tình khuấy cho bãi nước đυ.c phải không? Ai cho phép cậu ta gọi cô là “Tiểu Ninh” bao giờ? Ai nhắn với cậu ta bao giờ? Chẳng qua hôm nay thấy cậu ta nói chuyện đàng hoàng nên cô mới đồng ý đi cùng thôi. Ai ngờ cậu ta lại giở trò như vậy?

Cô đã làm gì xấu với cậu ta đâu cơ chứ?

Hải Đông cười cười nhìn cô. Con ngươi đen sẫm, nụ cười cứng đơ giả tạo, anh nghiến răng hỏi.

“Vậy sao? Tiểu Ninh?”.

“Không phải. Thang Viễn, cậu…”.

Cậu ta chế chuyện làm cô nghe đến hồ đồ luôn rồi. Thang Viễn chưa xong, lại tiếp tục ngắt lời cô, chém gió.

“Cậu ấy chỉ kể cho cháu nghe rằng cậu ấy vừa chia tay bạn trai, cứ bảo cháu an ủi”.

Hải Đông ngồi nghe mà mặt mày tím tái hết cả. Anh choàng tay qua vai cô, nắm chặt lấy như muốn bóp vụn. Vân Ninh rúm ró. Thang Viễn, cậu ta là đang có ý muốn hãm hại cô sao?

Sợ quậy phá chưa đủ, cậu ta còn gắp đồ ăn cho cô.

“Ăn đi Tiểu Ninh. Chia tay chắc cậu buồn lắm. Phải ăn nhiều vào mới được”.

“Có tâm trạng để nhắn tin và hẹn cậu ra đây ăn uống vui chơi thì chắc chắn không buồn bình thường đâu nhỉ?” – Hải Đông châm chọc nhìn cô.

Vân Ninh bị hai người này kẻ tung người hứng đến nghẹn. Thế nào mà cô lại như bị bắt gian thông da^ʍ vậy chứ? Tên gian phu còn ngồi kể chi tiết lại tường tận chuyện xấu của bọn họ như thế này. Quan trọng là chuyện xấu đó chưa hề xảy ra…

Hải Đông ở một bên nghe chăm chú như kiểu ra là thế, đã sớm nhìn thấu hết mọi chuyện.

“Chắc chắn không bình thường rồi. Nửa đêm còn nhắn tin bảo cháu sang an ủi…”.

“Nè cậu thôi đi có được không?”.

“Sao vậy? Tớ đã nói ra điều gì không nên nói à?” – Thang Viễn cố tình làm khó – “Không phải cậu nói cậu và Hà Hải Đông là mối quan hệ hoàn toàn trong sạch hay sao? Có gì mà phải ngại chứ?”.

Mặt cô đỏ phừng, không biết là do thẹn hay tức. Cô muốn giải thích lắm chứ nhưng Thang Viễn nói một hồi nhiều chuyện như vậy, cô không biết giải thích ở đâu. Tay của Hải Đông hết nắn, bóp rồi lại xoa lên vai cô, khiến cô vừa khó chịu vừa nhộn nhạo.

Cô có mắc nợ gì với hai người này sao?

“Thôi, tớ có việc, đi về trước đây. Hai người ở lại chơi vui nhé!”.

“Này!”.

Cô định đuổi theo bắt cậu ta phải giải thích cho ra ngô ra khoai. Cậu ta định gây chuyện rồi bỏ trốn ư? Lý nào lại như vậy? Nhưng vừa đứng dậy thì bị anh nắm vai ép ngồi xuống.

“Ngồi yên đó. Không đi đâu cả!”.